Bạch Ly Nhược vẫn không dám nhìn vào mắt hắn, hắn quá hiểu được,
làm cách nào để hấp dẫn một người.
Phong Mạc Thần nâng cằm nàng lên, bắt nàng nhìn vào mắt mình, hắn
nhìn nàng mị hoặc “Ly Nhược, nói cho ta biết, ngươi cũng nhớ ta, muốn ở
chung một chỗ cùng ta.”
Bạch Ly Nhược lắc đầu, nhìn chằm chằm Phong Mạc Thần, giọng nói
bình tĩnh trong trẻo lạnh lùng “Ta không muốn lừa dối ngươi, ta không
thích ngươi, dù ngươi giúp ta, ta cũng không ở chung một chỗ cùng ngươi,
ta có thể tự sinh tồn, không muốn sống trong Thần vương phủ, tranh đoạt
tình cảm với một đám nữ nhân.”
Sắc mặt Phong Mạc Thần thoáng hiện nét thống khổ, nổi giận buông
nàng ra, lui về phía sau vài bước, gầm hét “Ngươi muốn tự mình? Không
muốn tranh đoạt? Ngươi nói cho ta biết, ngươi nghĩ tự mình sinh thế nào?
Chính là sống trong hoàng cung, trở thành sủng vật của Phong Mạc
Nhiên?”
Lông mày Bạch Ly Nhược nhíu chặt, đôi mắt trong veo phát ra tia chán
ghét, thở dốc nói “Thôi, ta không muốn nói cùng ngươi, ngươi đi đi, từ nay
về sau, không cần tìm tới ta!”
Phong Mạc Thần cắn chặt hàm răng, hắn tưởng là quan hệ giữa hai
người đã được cải thiện, không nghĩ nàng lại khăng khăng tuyệt tình, tiến
lên, kềm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, hai mắt hung hăng căm tức
nhìn nàng, không ngừng lắc nàng, cả giận nói “Ta cho ngươi biết, đời này
kiếp này, ngươi không thể thoát khỏi ta, muốn ở một chỗ cùng Phong Mạc
Nhiên, ba người chúng ta đều phải chết!”
Bàn tay trắng nõn của Bạch Ly Nhược vung lên, một bạt tai thanh thúy
giáng trên gương mặt tuyệt mỹ của hắn, lạnh lùng nói “Ngươi biết đây là
đâu không? Đây là hoàng cung!”