KHÍ PHI KHUYNH THÀNH CỦA VƯƠNG GIA - Trang 318

“Ta biết” Phong Mạc Nhiên bất đắc dĩ mỉm cười, bàn tay trắng chạm

vào đại bàng ngọc trên lan can, màu trắng trong suốt, ánh sáng lạnh lẽo rọi
vào mắt.

Nhìn thấy bóng lưng của bậc đế vương cô độc tiêu điều, Bạch Ly Nhược

nhất thời chua xót trong lòng, hắn có được thiên hạ nhưng nàng biết, hắn
luôn có vẻ bất cần đời trên mặt, để che giấu đi sự cô tịch của mình.

Cầm áo choàng cởi xuống, lần nữa khoác lại lên vai hắn, Bạch Ly

Nhược nhón chân nhẹ giọng nói “Hoàng thượng, ngươi là người tốt, ngươi
nhất định phải hạnh phúc.”

Phong Mạc Nhiên giật mình trong mắt, mi mắt đột nhiên mở to, như

không thể khống chế tâm tình của mình, xoay người cầm tay Bạch Ly
Nhược, bình tĩnh nói “Hạnh phúc? Ngươi nói cho ta biết, hạnh phúc là gì?”

Bạch Ly Nhược muốn rút tay của mình ra, lại bị hắn nắm chặt, hắn giận

giữ vội vàng nói lớn “Ta kế vị năm 16 tuổi, lúc đó mẫu hậu cũng nói với ta
rằng, hoàng nhi ngươi nhất định phải hạnh phúc, nhưng ta chỉ biết lúc đó, ta
đây cả đời cũng không bao giờ có hạnh phúc rồi.”

Bạch Ly Nhược nhất thời trầm mặc, tùy ý để cho hắn nắm tay, trong

màn đêm hắn cười thê lương, lộ ra hai hàm răng trắng, nhẹ nhàng buông tay
nàng ra, ngẩng đầu lên hạ mi mắt, hắn lùi ra sau vài bước, thấp giọng nói
“Nhược Nhi, thật xin lỗi.”

Bạch Ly Nhược lắc đầu, nàng mới phải là người nói xin lỗi, nàng luôn

luôn gây phiền phức cho hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.