gõ lên ghế đá.
"Thuộc hạ biết sai, xin cung chủ trách phạt!" Phong Mạc Thần nhàn
nhạt, biểu tình không chút xu nịnh, bóng hắn loang loáng trên sàn đá cẩm
thạch.
"Ngươi, trước tiên dập đầu nhận lỗi trước bài vị trưởng bối!" người phụ
nữ đứng lên, sống lưng thẳng tắp, giọng nói lạnh lùng, làm người ta không
rét mà run.
Phong Mạc Thần cúi đầu "Thuộc hạ tuân lệnh."
Ngay sau đó hắn phất vạt áo, hướng về phía tượng đá bên cạnh, quỳ
xuống, mỗi lần quỳ, đều khấu đầu ba cái, rất khó tin tưởng, người cao ngạo
như hắn, lại có thể quỳ gối dập đầu trước một tượng đá.
Cuối cùng, hắn lần nữa quỳ một chân trước người phụ nữ, hai tay ôm
quyền cách đỉnh đầu, một mực cung kính.
"Người tới, cung quy hầu hạ." người phụ nữ cất giọng, cửa đá ở chỗ tối
lập tức được mở ra, một nam tử mang theo mặt nạ bằng đồng xanh đi ra,
trong tay cầm côn trượng cùng châm dài.
Côn là côn Ô Mộc Trầm Hương, trường dầy thích đều, châm là ngân
châm bảy thước tinh khiết, ánh lạnh tụy tụy, Phong Mạc Thần không nói gì,
hai đầu gối quỳ xuống đất, sống lưng thẳng tắp.
"Nghĩa mẫu, không cần." tiếp theo từ cửa ngầm một cô gái y phục vàng
nhạt chạy ra, mái tóc nửa vãn, chính là trắc phi của Phong Mạc Thần, Liễu
Y Y.
Liễu Y Y quỳ rạp dưới chân người phụ nữ, nhỏ giọng nức nở "Nghĩa
mẫu, là ta không tốt, là ta giúp Thần, cùng Thần lừa gạt người, muốn trừng
phạt, người hãy trừng phạt ta.”