"Nếu như vậy, tất cả mọi người giải tán đi, về sau Huyền Diệp hảo hảo ở
thư phòng theo thầy giáo học tập, tương lai ban tước Phong hầu!" lời nói
Hoa Hinh một câu không mặn không nhạt, làm cho mọi người bỏ đi ý định
khi dễ Huyền Diệp, chỉ là, những ai không thể thông suốt, không công khai
được, thì âm thầm làm khó Huyền Diệp khắp nơi.
Bạch Ly Nhược cau mày nhìn Phong Mạc Thần, nàng thật sự không yên
lòng để Huyền Diệp đứng ở thư phòng, mắt Huyền Diệp như nai con mang
theo một tia hoảng sợ, trong lòng nàng nhói đau một hồi, cảm giác rõ ràng,
Huyền Diệp kéo tay của nàng, chặt thêm mấy phần.
Phong Mạc Thần hướng về phía Bạch Ly Nhược nháy mắt, sau đó lại
đem tước quan của thầy giáo tiến lên nhất phẩm, từ tam phẩm đến chính
tam phẩm, bổng lộc cũng tăng theo, thầy giáo tất nhiên thiên ân vạn tạ.
Một phen tiêu tan, tất cả mọi người đối với Huyền Diệp đã kiêng kỵ vài
phần, khi Bạch Ly Nhược rời đi thì Huyền Diệp được lão sư dắt vào thư
phòng, vừa đi vừa quay đầu lại, trong mắt có sự quyến luyến nàng.
Trở lại Thần Hòa điện, Bạch Ly Nhược ôm Huyền Đại lặng lẽ lau nước
mắt, Phong Mạc Thần nắm bả vai nàng, thở dài nói "Nhược nhi, nhịn năm
năm nữa, sau năm năm chúng ta mang Huyền Đại cùng Huyền Diệp rời
khỏi đây, ta sẽ cho nàng cuộc sống mà nàng muốn."
Bạch Ly Nhược tựa vào ngực hắn, ngực hắn ấm áp mang theo hương
Long Tiên sâu kín, nàng cơ hồ mê say, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói "Sợ
rằng, bọn ta không đợi được năm năm này."
Mặt Phong Mạc Thần liền biến sắc, trấn định lại, bàn tay thon dài vuốt
ve mái tóc mềm mại của nàng, dịu dàng nói "Sẽ không, bất kể chuyện gì
xảy ra, ta đều ở bên cạnh ngươi!"
"Thần." Bạch Ly Nhược mở mắt, ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt mang theo
sóng nước mênh mông, tựa hồ bối rối rũ mí mắt xuống.