Bạch Ly Nhược lắc đầu, mang theo hắn đi tới nhà trọ, Minh Nguyệt đã
chờ ở cửa, lên tiếng từ xa "Sao giờ ngươi mới trở về? Chỉ còn một canh giờ
nữa."
Bạch Ly Nhược trừng mắt liếc hắn một cái nói "Ngươi thật sự mù sao?
Tại sao đứng xa như vậy mà biết được ta đã về?" Nàng có chút tức giận
Minh Nguyệt đang khoanh tay đứng nhìn, giễu cợt hỏi.
"Ta thật sự là người mù, nhưng mà lỗ mũi ta rất linh, có thể ngửi thấy
mùi vị của ngươi từ xa." Minh Nguyệt cũng không giận, không nóng không
lạnh cười cười nói nói.
"Đi thôi." Bạch Ly Nhược liếc sâu Minh Nguyệt một cái, hướng về phía
Liễu Liễu sau lưng phân phó.
Minh Nguyệt ngăn Liễu Liễu lại, hướng về phía Bạch Ly Nhược mỉm
cười "Ngươi lên chuẩn bị trước một chút đi, ta có chút chuyện muốn nói với
vị công tử này."
"Chuyện gì?" Bạch Ly Nhược cau mày, có chút hồ nghi nhìn Minh
Nguyệt.
"Chuyện của nam nhân." Minh Nguyệt nhàn nhạt, trong mắt thủy chung
mang theo nụ cười rõ ràng.
Bạch Ly Nhược bực tức xoay người, hắn là nam nhân sao? Nàng nhìn
không ra, rõ ràng là trẻ con, tuổi không bằng nàng, lại giả bộ thâm trầm.
Đi vào trong phòng trọ, Bạch Ly Nhược vén la trướng lên, bất đắc dĩ
nhìn vẻ mặt thẩn thờ của Phong Mạc Thần, nàng đưa tay nâng gương mặt
hắn lên "Thần, ngươi sẽ không làm ta bị thương, phải không?"
Phong Mạc Thần ngơ ngác vẫn như cũ, không nói một lời, thậm chí
ngay cả ánh mắt cũng không có động tĩnh, đôi mắt băng lam, đẹp như nước