trạng của Vân Cảnh Mạch xong, "Vốn vì yêu nghiệt loạn thế, tai mắt bị mê
hoặc, có rất nhiều trung thần lương tướng của tiền triều chết trong tay yêu
nữ như thế, đem nhốt vào Thiên lao, giờ ngọ ngày mai chém ngang người ở
tại thái thị*, để an ủi tiên đế linh thiêng trên trời."
Phong HUyền Đại biến sắc, muốn nói gì đó, lại bị Bạch Ly Nhược ngăn
lại, thời điểm Phong Mạc Thần chấp chính, những kẻ phản bội Phong Mạc
Thần chết trên tay nàng không ít, hắn nhất định phải cho người trong thiên
hạ một cái công đạo, cái công đạo này là hợp tình hợp lý...
Bạch Ly Nhược quỳ gối xuống, im lặng chấp nhận phán xét, Phong
Huyền Đại há miệng thở dốc, vài lần muốn tiến lên, lại bị Chu Thanh ngăn
lại.
Sắc mặt Phong Mạc Thần bình tĩnh vô cùng, giọng nói lạnh lùng "Giải
xuống, giờ ngọ ngày mai, hình phạt chém ngang người."
Mọi người đều quỳ, giống như thấy một minh quân, rốt cuộc đã tỉnh lại
trong mê hoặc của yêu nữ, không ít người hô to vạn tuế.
Bạch Ly Nhược bị thị vệ cưỡng ép rời khỏi sân khấu hoa lệ này, nàng
vừa đi vừa quay đầu, nhìn Phong Mạc Thần thân thiết, nàng vẫn không thật
sự hiểu hắn, bây giờ, rốt cuộc đã hiểu, tâm cơ của hắn quá sâu, quả thật
không phài đứa ngốc như nàng có thể chơi đùa...
Nàng đứng xa nhìn hắn, vừa đi vừa quay đầu nhìn hắn, Phong Mạc Thần
dời mắt, tuyên bố phán xét tiếp theo. "Bạch Thanh Loan, chịu nhục, đối với
việc tiêu diệt phản loạn có kỳ công, hiện sắc phong hoàng hậu Sở quốc..."
Bạch Ly Nhược thong thay quay đầu, trong trái tim dường như bị nứt ra
một khe nhỏ, tiếp đó lập tức mở tung.
Thần, một lần sau cùng, một lần sau cùng nhìn chàng như vậy...