Không khí nhất lập tức nên náo nhiệt, trên bàn đầy thịt, chúng thị thiếp
không ngừng mời Phong Mạc Thần uống rượu để tranh sủng, Phong Mạc
Thần được ai mời rượu cũng đều không từ chối, có mấy người thị thiếp do
dự muốn mời rượu Hàn Thiên Mạch nhưng ngại Phong Mạc Thần nên
không dám lỗ mãng.
Hàn Thiên Mạch một mình uống rượu, mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía
Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược cảm giác được ánh mắt của hắn, nâng ly
rượu lên, nhẹ nhàng cười một tiếng, hướng về phía hắn mời rượu, rồi nhấp
nhẹ một ngụm.
Hàn Thiên Mạch nở nụ cười, giữa hai người như có một sự đồng cảm,
hắn ngầm chuyển tới ngồi gần Bạch Ly Nhược. Bốn phía đang hỗn độn,
tầm mắt của mọi người đều đang chú ý đến Phong Mạc Thần, liên tục có
âm thanh cọ cọ vào ngực hắn.
Hàn Thiên Mạch uống liền mấy ly rượu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
mịn của Bạch Ly Nhược, nhất thời cảm thấy mãn nguyện, cố ý đem tầm
mắt dời khỏi mặt nàng, nhìn chằm chằm vào cái vòng ngọc nàng đeo trên
tay, ánh mắt khẽ biến: “Vương phi, chiếc vòng này, làm sao người có được
thế?”
Hắn hỏi nàng còn nhớ rõ không, hiển nhiên hắn cùng nàng đã quen biết
từ trước, Bạch Ly Nhược không nghe rõ lời hắn, lắc đầu nói: “Ta không nhớ
rõ, cái vòng này ta đã đeo hai năm rồi.”
Hàn Thiên Mạch lẩm bẩm: “Không nhớ ư.”
Nhất thời hắn giơ tay định chạm vào chiếc vòng ngọc.
Bạch Ly Nhược khẽ mỉm cười cũng không có để ý, lại nghe bên cạnh có
một tiếng “Xoảng” vang thật lớn, mọi người hoảng hốt, toàn bộ quay lại
nhìn người vừa gây ra tiếng động, Phong Mạc Thần.