KHI TÌNH YÊU ĐẾN LẦN NỮA - Trang 320

Diệp Tri Thu ngồi đó, một tay vân vê trán, một tay xoay xoay tách cà

phê nghĩ ngợi. Thái độ Thẩm Gia Hưng tuy phản cảm nhưng không làm cô
ngạc nhiên. Trước kia, khi còn làm việc ở Tố Mỹ, có thể nói Tăng Thành là
một ông chủ hiếm khi coi trọng nhân viên. Những ví dụ như vậy, cô cũng
được nhìn thấy và nghe thấy rất nhiều. Các ông bà chủ ở những doanh
nghiệp tư nhân trong ngành thời trang rất khác người, chỉ xả ra một tí tiền
cho công nhân mà lại đòi hỏi sự trung thành của họ, yêu cầu họ bán cả linh
hồn và sức lực.

Việc ở thành phố H, một quản lý kinh doanh thấy Tăng Thành tiễn cô

về khách sạn không phải là điều gì ghê gớm. Nhưng cô hiểu rất rõ mấy vị
quản lý kinh doanh dưới quyền mình, bất kể là nam hay nữ thì mức độ tung
tin đồn đều cao như nhau, họ có sở thích tán ngẫu, buôn chuyện, hơn thế
đều có khả năng thêm mắm thêm muối đẻ biến các việc rất đơn giản thành
phức tạp. Việc đó lại đến tai người không mấy khi chú ý đến bên thời trang,
lại rất ít đến công ty như Thẩm Gia Hưng thì chỉ có trời mới biết tin đồn
này đã được thổi qua tai bao nhiêu người.

Đương nhiên cô có thể nói mình không có gì phải hổ thẹn, nhưng điều

đó chẳng có sức thuyết phục nào so với những lời đồn kia. Cô không sợ,
nhưng lại rất ghét việc liên quan đến những lời đồn thổi không rõ nguyên
cớ. Cô chỉ tự an ủi mình, may mà Hứa Chí Hằng và vòng quay làm việc
của cô không liên quan gì đến nhau.

Bỗng ngửi thấy mùi nước hoa, Diệp Tri Thu ngẩng đầu lên nhìn, là Lý

Tư Bích. Hình như cô ta phải ra ngoài, đi qua chỗ cô rồi dừng lại cười nói:
"Tổng quản lý Diệp trước đây là cấp dưới của Tổng giám đốc Tăng sao?"

"Đúng, tôi có làm ở Tố Mỹ vài năm."

"Tổng quản lý Diệp, có việc tôi muốn nói với cô, tôi có thể ngồi một

lúc không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.