KHINH NGỮ - Trang 157

"Em còn có cơ hội."

Tô Dật An nói với cậu ta như vậy.

Nhưng Tạ Thành Hiên lại thiếu tự tin, cậu ta than nhẹ một tiếng, nằm

trên lan can: "Em......" Cậu ta gãi gãi đầu, hơi đỏ mặt, "Thật ra thì, em cũng
không quá biết nên ở chung với người con gái mình thích như thế nào."
Cậu ta nói, "Nhìn thấy cô ấy, sẽ căng thẳng ngay."

"Muốn nói chuyện cười thì không nói ra lời, muốn tỏ vẻ xuất sắc cũng

hầu như thất bại, đây chính là tuổi xuân trẻ trung. Nếu đến một ngày mở
miệng là nói được lời tâm tình, tiến lùi chắc chắn, trẻ trung sẽ không thấy
nữa, tuổi trẻ cũng không thấy tăm hơi." Những lời nói khó hiểu này của Tô
Dật An khiến Tạ Thành Hiên hơi ngây ngẩn, nhưng sau khi Tô Dật An nói
xong đoạn này, chỉ lạnh nhạt nhìn Tạ Thành Hiên tự mình đỏ mặt, tiếng nói
lý trí đến gần như lạnh lùng:

"Tôi cho rằng em có thể đi hỏi ý kiến bạn học bây giờ đã dần dần thoát

khỏi sự trẻ trung, bắt đầu thay đổi thành tiến lùi hợp lý, khiến cho các bạn
gái thích."

Anh nhìn chằm chằm cậu ta, "Nói thí dụ như, gần đây tôi từng nghe

thấy, lớp các em, Lâm, Thanh, Vũ." d,đ.l^q(đ_Hi

Vì vậy, cậu ta trở về phòng ngủ, chờ Lâm Khinh Ngữ một buổi tối.

Bây giờ cuối cùng đã để cho hắn chờ được.

Hai người đứng sát tường nhìn thẳng vào nhau im lặng, Vương mập

mạp ngồi chơi game bên cạnh cũng nhìn không nổi nữa, lôi tai nghe ra,
đứng lên: "Dây dưa cái gì vậy, hai ông lớn, Lâm Thanh Vũ, đã nói là anh
em thì hôm nay việc cậu này không giúp cũng phải giúp chứ còn gì nữa!"
Vương mập mạp nói thầm, "Thật ra thì tôi hi vọng cậu đừng giúp, tôi mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.