Sau khi Lâm Khinh Ngữ phát hiện chính mình phát sốt, ý nghĩ đầu
tiên hiện ra trong đầu cô chính là —— con mẹ nó cả ngày mai đều là giờ
học của Tô Dật An, cô không thể xin nghỉ! Nếu không không biết lúc trở
lại Tô Dật Ansẽ chèn ép cô như thế nào!
Tô Hạ có vẻ có chút lo lắng: "Tôi đưa anh tới phòng y tế của trường
học, hẳn là vẫn còn thầy giáo trực ban, có thể truyền nước......"
"Không không." Lâm Khinh Ngữvội vàng khoát tay, “ Tự tôi đi được,
còn chưa tới mức không đi đường được."
Để Tô Hạ đưacô đi...... Vậy xác định chờ bị hỏi chuyện giữa cô và Tô
Dật An đi "Không thể không nóihai ba chuyện" à...... Lâm Khinh Ngữcũng
không phải không biết nội tâm Tô Hạ ẩn giấu tâm hồn bà tám của thiếu nữ!
Vì vậy Lâm Khinh Ngữ nhanh chóng rời đi, một mình cô đi tới phòng
y tế của trường học, cô giáo trực ban truyền cho cô hai chai nước biển.
Trễ như vậy nên chỉ còn một mình cô, vốn là lúc đầu chung quanh vẫn
còn có một ít đồng học,nhưng đến tối khoảng chín giờ, người truyền nước
đều đã xong rời đi hết,cô giáo trực ban đến xem Lâm Khinh Ngữmột cái
nói còn hơn một tiếng đồng hồ nữa, sau đó lại trở về phòng trực.
Vừa truyền nước vừa xem ti vi là tiết mục bồn chán nhất, Lâm Khinh
Ngữ nhìn một lúc rồi cúi đầu bắt đầu nghịch điện thoại di động, màn hình
điện thoại di độngbị vỡ, lúc đụng vàosẽ luôn bị thao tác sai, cô vốn định gọi
điện nhờ Vương mập mạp cầm hộ bộ quần áo tới đây cho cô, nhưng màn
ảnh lại nhảy sang phần tin nhắn.
Lâm Khinh Ngữvừa thấy tin nhắn liền sửng sốt một chút, xế chiều
hôm nay, có hai số lạ nhắn tin tới cho cô.
Một cái phần cuối là ba chữ “Tô Dật An”, mà một cái khác phần cuối
là cô gửi đi bốn chữ "Có bệnh đi chữa".