KHINH NGỮ - Trang 226

Mười phút sau, Lâm Khinh Ngữ đã nhìn thấy Tô Dật An xuất hiện

trước mặt mình.

Bên trong mặc áo sơ mi, khoác áo len lên, bên ngoài mặc áo lông thật

dày, nhìn có vẻ rất ấm áp, mà lại khiến người ta muốn vùi vào trong áo lông
của anh cọ cọ.

Tô Dật An liếc nhìn cô: “Đi thôi.” Bước chân của anh đi về phía

trường học, Lâm Khinh Ngữ đúng lúc kéo anh lại: “Điện thoại di động của
em vừa để ở tiệm sửa, bây giờ phải đi lấy.”

Tô Dật An liếc mắt nhìn tay cô, xoay người đi cùng cô đến tiệm điện

thoại di động.

Lấy điện thoại di động, đường đến trường học xa hơn, suốt dọc đường

không nói gì, không khí trầm mặc khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy
ngượng ngùng. Hơn nữa Tô Dật An đến đón cô, dù ít dù nhiều cô cũng phải
thể hiện chút biết ơn: “Cái kia, hôm nay để thầy đi đón em, thật sự đã làm
phiền thầy...”

“Biết là tốt rồi.”

“...”

Thôi, cô vốn không có gì hay để nói với món hàng này.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Tô Dật An lại lên tiếng: “Không phải kêu

em không được một mình ra ngoài sao.” Lời vừa ra đến miệng, anh giống
như không nhịn được, giọng điệu lạnh lùng răn dạy, “Tội phạm còn chưa
bắt được, anh ta có động cơ trả thù em, không chỉ ở bên ngoài, bên trong
trường học một mình em cũng không nhất định an toàn, ăn cơm không bao
nhiêu năm không có đầu óc, hoàn toàn không biết cái gì gọi là nguy hiểm
sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.