KHINH NGỮ - Trang 247

thoại cho tôi?"

"Tôi..." Lâm Khinh Ngữ liếc mắt nhìn Tô Dật An, quyết định ném

chuyện này cho anh: "Là thầy Tô bảo tôi gọi điện thoại cho cậu, thầy nói
nhìn cậu có vẻ đáng tin."

Từ từ, Chu Hưng nghe những lời này của cô hình như có phần không

đúng...

"Vậy... bây giờ tôi tới đón cậu?" Chu Hưng hỏi tiếp.

"À..." Lâm Khinh Ngữ nhìn mình trong gương, mặc áo ngủ rộng thùng

thình của Tô Dật An, chiều dài có thể so ngang với một cái váy, nhưng
quần lót to lớn bên trong đã rơi xuống qua khỏi áo ngủ rồi.

Lâm Khinh Ngữ lập tức kéo quần lót kiểu nam lên. Bộ dạng cô bây

giờ, không thể trở về rồi.

Lâm Khinh Ngữ đỏ mặt liếc nhìn Tô Dật An.

Không gian trong phòng tắm rất nhỏ, đối thoại giữa cô và Chu Hưng

đều lọt vào tai Tô Dật An, Tô Dật An không khách khí cầm điện thoại
trong tay Lâm Khinh Ngữ, lên tiếng: "Bây giờ khuya rồi, ngoài trời tuyết
rơi rất nhiều, tôi đã tìm cho cô ấy một chỗ ở tạm, không cần cậu đón."

Nói xong, Tô Dật An cũng không cho Chu Hưng có cơ hội mở miệng,

cúp điện thoại.

Sau đó, trong phòng tắm nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người, mắt to trừng

mắt nhỏ trầm mặc đối diện.

Lâm Khinh Ngữ cực kỳ xấu hổ, vượt xa khỏi cảm giác xấu hổ.

Hiện tại cô là một phụ nữ, mặc áo ngủ trước mặt người đàn ông này,

đứng trong phòng tắm ở phòng ngủ của người đàn ông này, bị người đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.