biết tốt hơn hết là không hỏi han gì.
“Tôi còn có vài tin xấu để thông báo cho chị nữa
cơ,” anh nói. “Người đã trả giá cao nhất để mua
quyển sách qua điện thoại là Henrik.”
Bà nhìn anh vẻ khinh khỉnh.
“Ông ta từng làm việc cùng với Peter Hansen,” anh
nói.
“Điều gì dẫn anh đến kết luận đó?”
Anh nói cho bà những gì mình biết được ở phiên
đấu giá và những gì gã đàn ông đã nói cho anh qua
máy điện đàm.
“Tôi ghét những kẻ làm tôi thất vọng.”
“Có vẻ như là Hansen chơi trò hai mang để kiếm
lợi của cả hai bên.”
“Đợi bên ngoài đi,” bà nói.
“Đó chính là lý do khiến tôi đến đây. Chị và Henrik
cần nói chuyện với nhau. Nhưng chúng ta cần phải
rời khỏi đây một cách cẩn thận. Mấy gã đó có thể vẫn
còn ở ngoài kia.”
“Tôi mặc quần áo đây.”
Anh đi về phía cửa ra vào. “Quyển nhật ký của
Lars đâu rồi?”
Bà nhìn vào cái hộp.
“Cầm nó theo đi.”
“Liệu như vậy có khôn ngoan không?”
“Cảnh sát sẽ tìm thấy xác Hansen. Họ sẽ không
mất nhiều thời gian để kết nối các sự kiện đâu. Chúng
ta cần phải chuẩn bị để đi khỏi đây.”
“Tôi có thể lo được vụ cảnh sát.”
Anh nhìn thẳng vào bà. “Washington đã cứu chị ra
khỏi Roskilde bởi vì họ không biết chị đang làm gì.
Còn giờ đây, tôi chắc là ai đó ở Bộ Tư pháp đang tìm