tu viện, việc sẽ dập tắt được tất cả những lời phản
đối, nhưng trước hết gã cần biết con mồi của mình đã
đi đâu.
“Ngay trước mặt rồi,” người lái xe nói. “Năm mươi
mét nữa.”
Gã nhìn chằm chằm qua cửa sổ và tự hỏi không
biết Malone và những người đi cùng đã chọn chỗ trú
ẩn nào. Thật lạ lùng vì họ lại đến đây.
Người lái xe dừng lại, và họ bước ra ngoài. Xung
quanh họ đỗ rất nhiều xe.
“Mang theo máy định vị đi.”
Họ bước đi và, hai mươi mét sau đó, người đàn ông
cầm máy dừng lại. “Đây rồi.”
De Roquefort nhìn chằm chằm vào cái xe. “Đây
không phải xe mà họ dùng để chạy khỏi Rennes.”
“Tín hiệu mạnh lắm.”
Gã ra hiệu. Tay giáo hữu tìm kiếm ở phía dưới và
tìm được máy phát.
Gã lắc đầu và nhìn chằm chằm vào những bức
tường thành của Carcassonne chọc thẳng lên bầu trời,
phía trên, cách mười mét. Cả vùng đất đầy cỏ trước
mặt gã đã từng là cái hào bao quanh thành phố. Giờ
đây nó đã trở thành bãi đỗ xe cho hàng nghìn khách
tham quan mỗi ngày đến đây để chiêm ngưỡng một
trong những thành trì cuối cùng còn lại từ thời Trung
cổ. Những tảng đá bị thời gian tàn phá đã từng có ở
đó khi các Hiệp sĩ Đền thờ đi lại ở vùng đất xung
quanh. Họ đã chứng kiến cuộc Thập tự chinh
Albigensia và rất nhiều cuộc chiến sau đó. Và chưa
lúc nào nó bị thất thủ - thật là một tòa thành vững
chắc.
Nhưng họ cũng đã nói điều gì đó về trí thông minh.