Rồi mặt đất trượt xuống.
***
Malone nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đang
được hai cái đèn của họ chiếu vào. Một bộ xương.
Nằm sóng soài trên sàn hầm, vai, cổ, và xương sọ
dựa vào tường.
“Lại gần hơn đi,” anh nói
Họ lần từng bước tiến lên và anh nhìn thấy một chỗ
lõm nhỏ trên sàn. Anh bấm vào vai Cassiopeia.
“Tôi thấy nó rồi,” cô nói, dừng chân lại. “Dài đấy.
Có đến hai yard.”
“Mấy cái của này hồi đó chắc là không nhìn rõ thế
này, nhưng gỗ phía dưới đã trĩu xuống làm lộ chúng
ra.”
Họ đi vòng quanh chỗ sụt xuống đó, đứng trên nền
đất cứng, và tiến lại gần bộ xương.
“Không còn lại gì ngoài xương cả,” cô nói.
“Nhìn vào ngực kìa. Xương sườn ấy. Và mặt. Bị
xuyên thủng ở nhiều chỗ. Ông ta đã rơi xuống hố.
Những vết đó là do mấy cái chông gây ra.”
“Ông ta là ai?”
Điều gì đó làm anh chú ý.
Anh cúi xuống và tìm thấy một sợi dây chuyền
bằng bạc trong đống xương. Anh kéo nó ra. Ở trên đó
treo một mặt huy chương. Anh chiếu đèn vào. “Dấu
của Đền thờ. Hai người cưỡi trên một con ngựa. Nó
biểu tượng cho sự nghèo khổ. Tôi đã nhìn thấy hình
vẽ này trong một cuốn sách cách đây mấy ngày. Tôi
cho rằng đây chính là viên Tướng quân đã viết bản
báo cáo mà chúng ta sử dụng. Ông ta đã biến mất