lý phải được thực thi và Pilate không thể chống lại
họ.
Ở Jerusalem, người Jesus và sáu người khác bị
mang đến một nơi trên đồi và bị buộc lên thập giá.
Trong ngày, chân của ba người trong số họ bị đập nát
và họ chết vào buổi đêm. Hai người khác nữa chết
vào ngày hôm sau. Người Jesus sống đến ngày thứ ba
thì chân cũng bị đập nát. Tôi đã không đến chỗ ông
ấy khi ông ấy đang phải chịu nhục hình. Tôi, và
những người khác từng đi theo ông ấy, đã đi trốn, vì
sợ cũng sẽ bị kết tội.
Sau khi ông ấy chết, người Jesus bị để mặc trên
thập giá thêm sáu ngày cho chim rỉa thịt. Cuối cùng
ông ấy được mang xuống từ thập giá và vứt xuống
một cái hố đào dưới đất. Tôi đã nhìn thấy cảnh đó, rồi
trốn khỏi Jerusalem qua ngả sa mạc, dừng chân lại ở
Bethany tại nhà của hai chị em Mary Magdalene và
Martha. Họ đều biết người Jesus và đều buồn bã vì
cái chết của ông ấy. Họ giận dữ vì tôi đã không tìm
cách bảo vệ ông ấy, đã không biết ơn ông ấy, vì đã
chạy trốn khi ông ấy phải chịu nạn. Tôi hỏi họ muốn
tôi làm gì và câu trả lời rất rõ ràng: “Ở bên cạnh ông
ấy". Nhưng ý nghĩ đó chưa bao giờ xuất hiện trong
đầu óc tôi. Thay vào đó, với tất cả những người hỏi
tôi, tôi đều chối bỏ người Jesus và tất cả những gì
ông ấy rao giảng. Tôi rời khỏi nhà họ, mấy ngày sau
quay lại Galilee và cuộc sống của mình.
Hai người khác cũng đã từng đi theo Jesus, James
và John, cũng quay về Galilee. Cùng nhau, chúng tôi
thương tiếc người Jesus và quay trở lại làm ngư dân.
Bóng tối mà tất cả chúng tôi đều cảm thấy nhấn chìm
chúng tôi trong đau khổ và thời gian cũng không thể