Trở lại từ Trọng Phương cung, Thái Tử Gia tắm rửa sạch sẽ, rồi bận rộn
chuyện của hắn. Ta tập trung mấy mỹ nhân Đông cung lại, nói cho các nàng
biết hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, họ rất nhanh sẽ có thể có căn phòng
lớn để ở.
Tin tức này vừa nói ra, tuy phản ứng của mọi người không giống nhau,
nhưng đều rất hợp tình lý.
Liễu Chiêu Huấn đương nhiên là một người vui mừng nhất, dù sao nàng
ở đâu, kết quả cũng như nhau thôi, khả năng Thái tử đến khuê phòng thăm
nàng, nếu so với bị sét đánh thì còn thấp hơn một chút.
Trịnh Bảo Lâm cũng chỉ cười nhẹ nhàng, hơn nữa còn lập tức công bố
mình nguyện ý đến hậu điện ở để dưỡng bệnh.
Hậu điện Triêu Dương cung hướng về phía hồ Thái Dịch, hơn nữa không
có thành cung ngăn cản, tầm mắt vô cùng tốt, nếu là ta...ta cũng nguyện ý
đến ở hậu điện —— Trịnh Bảo Lâm thật là khôn khéo.
Khương Lương Đệ thì kém một chút, không có ý cảm kích hoàng ân
mấy, chỉ là suy nghĩ một chút, hình như cũng cảm thấy có thể được ở rộng
rãi một chút cũng tốt. Cho nên mới lộ ra chút chán nản, liền bắt đầu cười
lên.
Phản ứng của Mã Tài Tử và Lý Thục Viện cũng gần như nhau, hai người
đều rất tức giận, chỉ là thân phận của Mã Tài Tử thấp kém, nàng ẩn giấu tức
giận của mình rất tốt, Lý Thục Viện tất nhiên không thể khiêm tốn, nàng
thổi tóc trừng mắt, rất muốn ăn sạch ta.
"Thái tử phi thật là hiền huệ!" Lý Thục Viện khen ngợi cũng giống như
là dùng tảng đá ném, hận không được mỗi một chữ, đều in ra một dấu lên
trước ngực ta. "Một khi Hoàng Quý Phi nương nương biết......"