Ta muốn nói gì đó, nhưng cổ áo bị bà túm, thật sự là không hô hấp được,
Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tich Mai nhanh chóng chạy tới kéo Khuất quý
nhân ra, nhưng Khuất quý nhân đại lực vô cùng, bà tùy tiện vung tay lên,
bốn tiểu cô nương này giống như là hoa sen nở vậy, bị bà hất qua một bên.
Ta đã sớm nói, Khuất quý nhân nếu đi tới Bắc Cương, khẳng định sẽ trở
thành một đại tướng dưới trướng ca ca ta.
May mà có mấy cung nhân ngăn cản, cho ta tìm được cơ hội, cúi xuống
luồn qua người Khuất quý nhân chạy trốn.
Ta nhanh đuổi Tiểu Bạch Liên, "Các ngươi đều đi xuống đi!"
Lúc này mới tránh được Khuất quý nhân tiếp tục triển lộ sự vũ dũng của
bà trước mặt hạ nhân.
Mặc dù Khuất quý nhân nhìn có vẻ rất muốn tiếp tục níu chặt cổ áo của
ta mà gào to rống lớn, nhưng cuối cùng cũng vẫn duy trì chút lý trí, đợi
nhóm cung nhân rời khỏi gian phòng, nàng liền vội vàng hỏi ta, "Cuối cùng
là sao lại thế này! Vì sao Tiểu Lục tử bỗng nhiên đã bị nhốt rồi! Nó không
sao chứ?”
Sự sốt ruột của bà, đúng là không thể che giấu. Sự lo lắng trên khuôn
mặt, chân thành đến mức ta cũng bị cảm động.
Khuất quý nhân mặc dù thô lỗ, mặc dù chán ghét cô cô ta, mặc dù có vô
số khuyết điểm, nhưng là bà thật lòng yêu thương Vương Lang.
"Chàng vẫn tốt." Có lẽ là vì chút cảm động này, lần đầu tiên ta hòa khí
nói chuyện với Khuất quý nhân, "Hoàng thượng dù tức giận, nhưng cuối
cùng cũng không động thủ đánh chàng."
Khuất quý nhân thở dài thật dài, bả vai thả lỏng xuống.