KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 299

Nguyễn đổng Chi

Kho Tàng Truyện Cổ Tích

19. SỰ TÍCH CÁI CHÂN SAU CON CHÓ

Ngày xưa có một người đàn bà tên là Thanh Đề rất sùng đạo Phật. Bà ta
sùng Phật đến nỗi cho rằng những cơm bánh do lúa gạo người ta trồng ra ở
đồng ruộng thì không thể nào tinh khiết được, nên không một thứ nào đáng
đem lễ Phật. Vì thế, hằng năm bà ta trồng lúa nếp trong những cái gáo dừa
đựng đất sạch. Luôn luôn bà treo cái gáo đó lên một chỗ cao vì sợ có người
bước qua. Khi lúa chín, bà thận trọng rứt từng hạt một, giã nó bằng một cán
dao mới tinh, rồi mới đưa nắm gạo đó đựng vào bát thờ mà dâng lên chùa.

Một hôm, ở một ngôi chùa lớn trong vùng có mở hội đón tiếp khách thập
phương. Vị hòa thượng chùa ấy cắt đặt một số sư tiếp nhận những lễ vật
của thiện nam tín nữ đem đến cúng Phật. Bà nghe tin không quản đường
xa, vội đưa nắm gạo nếp tinh khiết của mình tìm đến cúng ở chùa đó.
Không ngờ mấy vị sư kia chỉ chú ý đến lễ vật hậu hỹ của những người
khác, mà chả ai tưởng đến bà và nắm gạo của bà. Chờ suốt một ngày không
thấy ai nhận, người đàn bà nọ tức mình, ném nắm gạo xuống đất rồi bỏ ra
về.

Ít lâu sau, bà ta sửa một lễ cúng Phật tại nhà mình rồi mời hòa thượng và
các sư chùa đó đến tụng kinh. Theo lệ thường, trước khi ra về chủ nhân
phải làm bánh tặng họ ăn đường. Để làm nhục bọn sư bất lương, bà ta giết
một con chó lấy thịt băm nhỏ với các thứ rau thơm làm nhân bánh. Sau bữa
cơm chay, bà ta đem bánh do tặng mỗi người một chiếc. Đoán được mưu
mẹo của người đàn bà, vị hòa thượng dặn các nhà sư cầm bánh về chứ đừng
ăn. Họ đều vâng lời, duy chỉ có một nhà sư là quên mất. Dọc đường thấy
bánh thom ngon, sư ta bèn bóc ăn kỳ hết. Những người khác khi đưa bánh
về biết là nhân thịt chó đều quẳng cả vào gốc cây bồ đề ở trước chùa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.