KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 157

Chàng lại trở về nghề cũ. Nhưng nỗi riêng canh cánh không bao giờ nguôi.
Chàng đã ương hạt "tu rên" thành cây đem trồng trong vườn ngoài ngõ. Từ
đây, ngoài công việc dạy học còn có công việc chăm nom cây quý.


Những cây "tu rên" của chàng ngày một lớn khỏe. Lại mười năm nữa sắp
trôi qua. Chàng trai ngày xưa bây giờ tóc đã đốm bạc. Nhưng ông già ấy
lòng bỗng trẻ lại khi thấy những hàng cây mà mình bấy lâu chăm chút nay
đã bắt đầu khai hoa kết quả. Ông sung sướng mời họ hàng làng xóm tới dự
đám giỗ của vợ và nhân thể thưởng thức một thứ quả lạ đầu tiên có ở trong
vùng.


Khi những quả "tu rên" bưng ra đặt lên bàn, mọi người thoáng ngửi thấy
một mùi khó chịu. Nhưng chủ nhân biết ý đã nói đón: - "... Nó xấu xí nó
hôi, nhưng múi của nó ở trong lại đẹp đẽ thơm tho như mối tình đậm đà của
đôi vợ chồng son trẻ...". Ông vừa nói vừa xẻ những quả "tu rên" chia từng
múi cho mọi người cùng nếm. Múi "tu rên" nuốt vào đến cổ quả có một vị
ngon ngọt lạ thường. Đoạn, ông kể hết đoạn tình duyên xưa mà từ lúc về
đến nay ông đã cố ý giấu kín trong lòng. Ông kể mãi, kể mãi. Và khi kể
xong, ở khóe mắt con người chung tình ấy long lanh hai giọt lệ nhỏ đúng
vào múi "tu rên" đang cầm ở tay. Tự nhiên hai giọt nước mắt ấy sôi lên
sùng sục trên múi "tu rên" như vôi gặp nước và cuối cùng thấm vào múi
như giọt nước thấm vào lòng gạch.


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.