KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 291


Từ đó, dòng dõi của Cò thong dong đi lại kiếm ăn ban ngày. Người ta bảo
"ruộng cò bay thẳng cánh" là thế. Trên đầu nó có mấy cái lông "seo" người
ta vẫn gọi là cò văn tự", để chỉ những khế tự giấy tờ của nó mang theo luôn
luôn bên người. Dòng dõi Vạc thì chờ lúc tắt mặt trời mới rúc ra khỏi bụi
tre và kêu luôn mồm: - "Thua một vác! Thua một vác!"[1]. Trời chưa sáng,
chúng nó đã lò mò về tồ, chỉ sợ dòng dõi nhà Cò bắt gặp. Dòng dõi của Dủ
dỉ thường kêu những tiếng ai oán: - "Đông Tây tứ chi bán hết! Mần như ri
cực cực? Mần như ri cực cực!"[2]. Dòng dõi Đa đa thì không dám trở về
quê hương đồng ruộng nữa. Tuy thế, chúng nó vẫn kêu lên những lời tỏ ý
tiếc nhớ đời sống sung sướng ở đồng ruộng của cha ông chúng ngày trước:
- "Tiếc rổ tép đa đa? Tiếc rổ tép đa đa!"[3]. Dòng dõi Cộc thì thỉnh thoảng
lại gào lên mấy tiếng: - "Thua rồi, ớ Cộc!" rồi đâm đầu xuống nước, lặn
một mạch thật xa mới trồi đầu lên tìm chỗ vắng mà đậu. Còn chuột, người
ta bảo trong việc làm gian lận nói trên, nó chả được lợi lộc gì cả. Dòng dõi
của nó ngày nay sống trốn tránh lẩn lút chỉ sợ con cháu Vạc và Dủ dỉ báo
thù. Miệng vẫn kêu mấy tiếng: - "Chín chục! Chín chục"[4].

Tục ngữ có câu:

Con vạc bán ruộng cho cò,

Cho nên vạc phải ăn mò cả đêm.

hay là:

Vạc sao vạc chẳng biết lo,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.