KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 135

14

Căn bệnh của Ân sau mấy tuần uống thuốc, tập suy nghĩ mọi thứ ở
chiều hướng tích cực hơn theo lời Mễ, đã có dấu hiệu thuyên giảm.

Hồi chiều, lúc đang ngồi tính toán bảng lương, thưởng và nhuận bút
cho phóng viên, cộng tác viên cũng như biên tập viên của “Thiên
đường”, Ân gặp Tú. Không hiểu sao, từ ngày đầu tiên nhận ra sự xuất
hiện của Tú ở “Thiên đường”, Ân đã cảm thấy khó chịu. Làm khác bộ
phận, do tính chất công việc, Tú rất ít khi xuất hiện ở công ty, nhưng
lần nào chạm mặt, thấy ánh mắt bất cần đời của Tú quét dọc qua mình,
trong lòng Ân cứ thấp thỏm, bất an. Mấy lần như vậy, Ân chẳng tập
trung làm việc gì cho ra hồn, cứ lấm lét nhìn theo, đến khi nào Tú đi
khỏi rồi tim Ân mới trở lại nhịp bình thường.

Nhưng đó là chuyện cũ, chiều nay đã khác. Lúc Tú đi qua phòng kế
toán, hỏi chị kế toán trưởng gì đó về ứng trước lương tháng này, Ân bắt
gặp ánh mắt Tú hướng về mình, liền vội vàng quay lưng đi. Tú thấy vậy,
bèn chầm chậm tiến về hướng Ân đang ngồi. Ân không nhìn, nhưng vẫn
cảm nhận được ánh mắt Tú đang lướt lại ngày càng gần hơn.

- Hình như Ân ghét tôi lắm phải không?

Giọng Tú trầm trầm phát lên từ sau lưng Ân. Tim Ân đập nhanh hơn
ban nãy, tay bắt đầu rịn mồ hôi. Ân nhớ đến lời Mễ dặn mình, “Khi một
người trò chuyện cùng em, đâu phải ai cũng muốn gây hại cho em, hãy
tập suy nghĩ rằng đó là họ quan tâm, muốn tìm hiểu về em”. Nghĩ vậy,
Ân hít một hơi dài rồi quay ghế lại nhìn Tú.

- Không có, tôi... tôi không quen Tú, làm sao phải ghét.

- Hôm nay dám nói chuyện với tôi rồi à? - Tú hỏi lại, miệng nhênh
nhếch, như đang kềm nén nụ cười.

- Ừ... ừ, thì nói chuyện, Tú đâu có làm gì hại tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.