Mà Tiếu Hàm tuy ngoài miệng nói không mua quần áo cho Chu Triển
Nguyên, cuối cùng cũng không nhịn được, dđlqd nhìn thấy áo sơ mi caro
nhịn không được liền mua, Triển Nguyên mặc cái này sẽ rất đẹp nhỉ? Cảm
giác cực kỳ nho nhã.
“Đi thôi, đi ăn cơm đi.” Diệp Dĩ Mạt ra vẻ bĩu môi, chỉ chỉ nhà hàng Tây
bên kia: “Hôm nay chị mời, đi thôi.”
Tiếu Hàm đổi các thứ từ tay phải sang tay trái, thuận tiện hạ cánh tay,
thật là nặng quá. “Sư tỷ, món gì cũng được sao?” Tiếu Hàm nháy mắt lấp
lánh hỏi.
Diệp Dĩ Mạt bất lực gật đầu, sao lại làm như anh trai họ Chu nhà cô
không cho cô ăn no như thế, xem ra muốn không khí hòa hợp cùng với ông
chủ Chu, cô gái nhà bọn họ có chút ‘đá tảng’*.
(*) Mình cũng không hiểu câu này lắm =((
“Đi thôi.” Diệp Dĩ Mạt nhấc chân đi đến nhà hàng bên cạnh, Tiếu Hàm
nhanh chóng bắt kịp, khó có khi được ăn chùa của sư tỷ một bữa cơm, thật
không dễ dàng.
Không gian nhà hàng không tồi, chẳng qua là ở khu trung tâm, lượng
người nhiều hơn, cũng ít đi người nhàn rỗi. Ăn cơm chậm rì rì, ở thời đại
học Diệp Dĩ Mạt và Tiếu Hàm cũng không được thoải mái và nhàn hạ như
vậy, ăn xong món điểm tâm ngọt liền từng người về nhà.
Diệp Dĩ Mạt tất nhiên là cực kỳ không khách khí gọi điện cho Lý Thụy
bảo em trai đến đón, Tiếu Hàm lại khéo léo từ chối ý định của Lý Thụy
muốn đưa cô về nhà, cuối cùng vẫn là mình cô đi về. Đang lúc giữa trưa,
vẫn không nên làm phiền Triển Nguyên --- từ công ty anh đến chỗ này, đại
khái cũng mất khoảng mười phút lái xe, đưa cô về nhà, anh lại không có
thời gian nghỉ ngơi giữa trưa rồi.