KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 328

50

THÀNH PHỐ NEW YORK, lúc một giờ sáng. Vừa là nơi tốt nhất

vừa là nơi tệ nhất dành cho những kẻ bị săn đuổi. Các con phố vẫn ấm áp.
Xe cộ thưa thớt. Cả mười giây trôi qua mà không có chiếc xe nào ở khu
Madison. Xung quanh vẫn có người. Trong đó vài người đang ngủ ở các
bậu cửa hoặc ghế đá. Vài người đi bộ, hoặc có mục đích hoặc chẳng để làm
gì. Tôi chọn cách không mục đích. Tôi đi theo phố 30, cắt ngang tới đại lộ
Park và rồi đại lộ Lexington. Tôi chưa bao giờ được huấn luyện nghệ thuật
để tàng hình. Người ta chọn những tay nhỏ con hơn cho việc ấy. Những tay
có tầm vóc bình thường. Họ nhìn tôi một lần là gạt bỏ ngay từ đầu. Họ cho
rằng một tay tầm vóc như tôi dễ bị phát hiện. Nhưng tôi vẫn làm được. Tôi
tự dạy mình vài kỹ thuật. Vài kỹ thuật trong số đó là chống lại trực giác.
Đêm tốt hơn ngày, do các địa điểm có vẻ đơn độc hơn. Và khi địa điểm có
vẻ đơn độc hơn, tôi sẽ lộ mình ít hơn chứ không phải nhiều hơn. Bởi khi
người ta tìm kiếm tôi, người ta tìm một kẻ to lớn. Và sẽ dễ đánh giá tầm vóc
hơn nếu xung quanh có những kẻ khác tiện để so sánh. Đặt tôi giữa một
đám đông năm mươi thường dân, tôi sẽ trội hẳn, gần như cao vượt lên hẳn
số còn lại cả hai vai lẫn cả đầu. Nếu chỉ có mình tôi, người ta sẽ ít chắc
chắn hơn. Không có chuẩn so sánh nào. Người ta không giỏi đánh giá chiều
cao khi đối tượng đứng tách biệt. Chúng tôi biết được điều đó từ những thử
nghiệm với nhận xét của nhân chứng trực tiếp. Dàn dựng một sự vụ, rồi hỏi
về ấn tượng đầu tiên, thế là cùng một nhân vật ấy song các nhân chứng kẻ
thì bảo là cao một mét bảy lăm còn người khác nói là một mét chín ba.
Người ta thấy, song họ không quan sát.

Trừ những người được huấn luyện quan sát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.