KHÔNG KHOAN NHƯỢNG - Trang 170

Anh kết thúc cuộc nói chuyện với Tổng thống bằng câu nói, “Tôi nghĩ,

mỗi chúng ta phải làm theo những gì mà chúng ta cảm thấy đúng thôi”. Và
anh gác máy. Đó là khoảnh khắc mà Harvath chưa từng lường trước. Tổng
thống của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ đã đe dọa mạng sống của anh. Thật
không thể giải thích nổi – cũng như không thể giải thích nổi việc anh bị gắn
cho cái mác là một tên phản quốc.

Harvath thoáng nghĩ, liệu đó có phải là cơn ác mộng hay không nhưng

tình hình này lại là một thực tế cay đắng nhiều hơn.

Bây giờ, lập trường của anh rất rõ ràng. Sau nhiều năm phục vụ không

tiếc mình cho đất nước anh lại bị người ta vứt đi. Trình độ chuyên môn của
anh, bảng thành tích trước đây của anh, thậm chí, cả lòng trung thành của
anh, chẳng khác gì những mục trên tờ thanh toán để người ta cân, đong, đo
đếm và vứt đi tùy thích.

Mặc dù muốn, nhưng anh cũng không thể mang bán thân mình đến chỗ

tổng thống; không phải bây giờ. Không phải vì sau khi đã được tổng thống
tin tưởng nhiều lần trong quá khứ. Harvath cũng chưa từng phản bội lại
lòng tin ấy. Lòng trung thành và thận trọng của anh quả là trên cả hoàn hảo
nhưng rõ ràng tất cả những thứ ấy chẳng có ý nghĩa mấy nếu không muốn
nói là chẳng còn chút ý nghĩa nào đối với Jack Ruth Ledge.

Harvath có cảm giác mình bị phụ bạc và bỏ rơi. Thực ra, tổng thống đã

chọn bọn khủng bố chứ không phải anh. Quả là kỳ lạ.

Cứ cho là có thể như vậy, nhưng Harvath vẫn không cảm thấy vô vọng.

Tổng thống có thể đe dọa bắt giữ anh vì tội phản quốc hoặc tệ hơn nhưng
lời đe dọa ấy chỉ có trọng lượng nếu anh bị bắt. Và với thời hạn hai mươi tư
giờ ấy có thể hiểu được việc cuối cùng anh định làm.

Nhìn xuống tập tài liệu đã để trên bàn của Tom Morgan, anh lấy ra những

thông tin gần đây nhất mà anh có trước khi rời khỏi phòng họp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.