KHÔNG KHOAN NHƯỢNG - Trang 287

Copacabana.

Ra khỏi xe, Harvath quay lưng lại làn nước xanh thẫm và những tấm thân

màu đồng hun trong trang phục thiếu vải, anh bước thẳng vào bên trong.
Anh dùng một chiếc điện thoại trong nhà để liên lạc với Văn phòng Chuyển
phát nhanh Mỹ, hỏi xem gói hàng gửi qua Fedex của anh đã tới chưa. Vậy
là đã tới.

Sau khi kiểm tra ở cái bàn phía trước và nhận chìa khóa, anh bước xuống

chỗ Chuyển phát nhanh để lấy lại gói đồ. Anh đổi vài nghìn đô la sang
đồng Reais rồi quay ra sảnh, nhờ người gác cửa sắp xếp hộ một chuyến đi
bằng trực thăng cho anh.

Trong phòng mình, Harvath quẳng bưu kiện của Fedex lên giường và vứt

chiếc túi gần bàn. Anh bước ra chỗ cửa sổ, kéo lớp rèm trong lại rồi mở ra.
Chống tay vào ngưỡng cửa, anh nghiêng người ra bên ngoài.

Quang cảnh bên ngoài thật choáng ngợp. Bãi biển dài bốn cây số đầy

người. Mùi vị mặn mòi của biển tràn vào căn phòng. Nhìn những con sóng
xô vào bờ, Harvath cảm thấy tiếc rẻ vì không mang theo đồ bơi.

Anh thụt đầu vào, đi vào nhà tắm để tắm cho dễ chịu. Treo xong quần áo,

anh trèo vào bồn và lúc này thời gian như ngừng trôi khi anh để mặc dòng
nước nóng xối vào cơ thể.

Thường thì bao giờ anh cũng tráng nước lạnh cuối cùng- đó là cách để

anh thấy tỉnh táo hơn cả một tách cà-phê, nhưng không phải là hôm nay.
Hôm nay anh cần ngủ.

Anh đứng trên tấm thảm hút nước mềm mại, lau khô người rồi lao về

phía chiếc giường cỡ lớn. Anh để dấu hiệu không được quấy rầy trên điện
thoại, kéo ga giường, rồi nằm xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.