KHÔNG KỊP NÓI YÊU EM - Trang 40

Tĩnh Uyển ở trong phòng nghe thấy họ đã đi xa, đi lên phía trước đẩy

cửa bên ngoài thật chặt, sao có thể đẩy ra được chứ? Cô quay đầu lại nhìn
Mộ Dung Phong, anh vẫn rất bình thản, cười cười với cô: “Thật xin lỗi, lúc
nãy tôi nhận nhầm người, mạo phạm quá rồi!”. Cô chỉ nói: “Đâu có”. Vừa
dứt lời liền cảm thấy không ổn, nhưng nếu giải thích chỉ e càng nói càng
rối, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, cô đứng trước cửa sổ, cửa sổ
treo một tấm rèm nhung màu vàng, trong ánh sáng lờ mờ, nhìn nó giống
như màu xanh, càng làm nổi bật chiếc sườn xám màu trắng bạc của cô,
những nếp gấp ánh lên lấp lánh, trong cô như bông hoa lan trên cành, lay
động trong màn mưa mênh mang. Anh bỗng động lòng, buột miệng nói:
“Là cô?”.

Cô sững sờ một lát: “Đúng… là tôi”.

Dáng vẻ anh vẫn rất ung dung, cười nói: “Chúng ta đây là duyên phận gì

chứ, sao mỗi lần gặp cô đều là lúc thảm hại nhất của tôi. Trong lòng cô rối
bời, nhất thời không biết nói gì, anh đi lại đẩy đẩy cửa, làm sao đẩy nổi,
anh không kìm được nói: “ Đám người này có tí rượu vào là đùa nghịch
không biết trời đất là gì?” Thấy cô nhìn mình, anh lại cười cười, an ủi cô:
“Đừng lo, lát nữa sẽ có người đến thả chúng ta ra”. Thấy cô hình như hơi
thấp thỏm không yên, anh nghĩ lại, rồi đi bật hết mấy chiếc đèn trong
phòng, xung quanh bỗng nhiên sáng rõ, anh thấy đôi mắt trong veo như
nước hồ thu long lanh của cô nhìn anh, ánh mắt ấy chuyển động trong vắt
như gương.

Lại nói đến Đào Đoan Nhân quay về phòng tiệc lớn phía trước, uống vài

ly rượu mấy vị thống chế rồi nhân lúc người khác không để ý, vẫy tay gọi
một tùy tùng đến, khi anh ta lén lấy chìa khóa ra đưa cho người đó, bỗng
một bàn tay thò vào túi, ấn chìa khóa xuống. Đào Đoan Nhân ngẩng đầu
lên nhìn, chính là Quan thống chế, anh ta cười ha ha nói với Đào Đoan
Nhân: “Đào tư lênh vội gì chứ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.