đến nỗi khó khăn, sau khi thấu hiểu địch tình, sẽ có kế hoạch tiến thêm một
bước, nói cách khác Gia Cát Lượng có ý lựa chọn sách lược trường kỳ tác
chiến.
Hai lần trước đều bắt đầu từ phía quân địch có biến động lớn, một lần là
Tào Phi mới mất, lần khác là Tào Hưu vừa thua, nhưng người kế thừa là
Ngụy chủ Tào Tuấn lại có biểu hiện xuất sắc, về chính trị thì đối phương
chẳng thể thừa cơ, hiện tại chỉ có thể dựa vào nỗ lực tích lũy lực lượng của
mình dần dần.
Mùa xuân năm Kiến Hưng thứ 7, Gia Cát Lượng phát động cuộc bắc phạt
lần thứ ba, lần này hoàn toàn chọn lựa sách lược sâu rễ bề gốc chỉ cần giành
được thành công nhỏ cũng được.
Mục tiêu tiến công là Vũ Đô và Âm Bình phía nam Kỳ Sơn, hai địa phương
này đều sát biên giới Ngụy - Thục, tuy là vị trí quân sự quan trọng, là địa
phương của người thiểu số cách xa đầu não Lương Châu, ví như có bị đánh
chiếm, đối với chính quyền Tào Ngụy mà nói chỉ là bệnh nhỏ ngoài da mà
thôi, nên không đến nỗi có phản ứng rất lớn. Hành động bắc phạt lần này,
nghiêm chỉnh mà nói, chỉ có thể kể là một trò... chơi nhỏ trong canh bạc lớn
mà thôi.
Song để chấn hưng tinh thần binh sĩ quân Thục sau hai lần thất bại, Gia Cát
Lượng vẫn quyết định dốc toàn lực thực hiện. Tác giả “Tam quốc diễn
nghĩa” đã khoa trương chiến công lần này, miêu tả Gia Cát Lượng chẳng
những tự mình vây hãm Trần Thương, nạt chết Hác Chiêu, mà còn địa
chiến ở Âm Bình với Tư Mã Ý và Trương Cáp, thu được thắng lợi rất lớn.
Đây hiển nhiên là tình tiết hư cấu của nhà viết tiểu thuyết. Trần Thương
cách Âm Bình, Vũ Đô vài trăm dặm đồng thời xử lý cục diện chiến trường
ở hai bên. Huống chi, cứ theo sử liệu ghi chép, Gia Cát Lượng chưa đánh
đến Trần Thương và chiến sự năm Kiến Hưng thứ 7, chẳng cần nói đến Tư
Mã Ý đang ở tận phía đông, đến như Trương Cáp ở tây chiến tuyến, cũng
chưa từng đến vùng đó. Gia Cát Lượng huy động đội quân bắc phạt rất ít.
Ví như hổ tướng Ngụy Diên thường làm tiên phong, thời gian này cũng ở
Hán Trung, sắp xếp và bổ sung đội quân của ông ta, cũng chưa lao vào cuộc
chiến này.