KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 136

Ba đại nhân trấn thủ, đương nhiên Hạ Đông Ngôn phải ngoan ngoãn

đóng vai đoan chính, cắn răng liều chết chống đỡ cũng phải chống đến mấy
tiếng.

Hàn Niệm chế giễu, "Ba anh là hội trưởng, Đường Diệc Thiên và Cố

Song Thành là phó hội trưởng, đây đúng là phân biệt đối xử, tính như vậy
không phải anh thua bọn họ một bối phận sao?"

(Thua một bối phận : ví dụ như người kia là chú thì người này là cháu,

cách một hàng vậy đó).Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Hạ Đông Ngôn nghiến răng đạp ga hết cỡ, "Đó là anh không muốn

tham gia, nếu anh muốn là có thể tham gia, hừ hừ..."

Hàn Niệm không muốn phản bác cũng không tán thành chuyện này, vì

vậy chọn cách im lặng, im lặng chờ đợi.

* * * *

Lúc bọn họ đến, buổi tiệc đã bắt đầu, Hạ Quan Đào đang đứng chào

hỏi, Đường Diệc Thiên đứng bên cạnh ông. Hôm nay Đường đại thiếu gia
mặc tây trang màu trắng phẳng phiu, đứng dưới ngọn đèn lập loè trên bục
cao, đẹp trai giống như đi ra trong sự tưởng trượng của hàng vạn nghìn
thiếu nữ.

Anh cũng từng sống trong sự tưởng tượng của Hàn Niệm, cô ngưỡng

mộ anh, sùng bái anh, cảm thấy mình mãi mãi không thể đứng bên cạnh
anh. Nhưng sau này anh đã dạy cô tự tin hơn, làm cho cô đẹp hơn, dẫn cô
đi từng bước về phía xa hơn.

Cũng giống như hôm nay, cô và anh cách nhau hơn nửa hội trường,

ngăn cách bởi bóng người ngổn ngang, anh vẫn có thể nhìn thấy cô. Đường
Diệc Thiên đã không còn nhìn thấy thời niên thiếu trên người Hàn Niệm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.