KHÔNG THỂ KHÔNG LÀ EM! - Trang 220

Khi Giang Phỉ trở lại phòng nghỉ mới nói cho anh ta biết: "Bởi vì có

những tổn thương đã tồn tại, tình cảm nảy sinh từ động cơ không thuần
khiết, khi bị bóc trần sẽ sinh ra rạn nứt. Nếu tôi không nói ra dự tính ban
đầu, ai có thể bảo đảm, trong cuộc sống sau này, tôi sẽ không để ý mà anh
ấy cũng sẽ không diễn trò?"

Hãy để cơn hành hạ này, chấm dứt tại đây!

Dù sao nếu sống quá thoải mái, hai người đều sống trong ngờ vực và

nơm nớp lo sợ, tình yêu đó sẽ như giẫm lên băng mỏng.

Ở New York một tuần, Giang Vũ Thần đưa Giang Phỉ đi khắp nơi,

không phải đến Broadway nghe ca kịch thì là dạo bảo tàng nghệ thuật ở
trung tâm thành phố, hoặc là điên cuồng mua sắm ở quảng trường Thời Đại.
Lúc rảnh rỗi còn đến tòa nhà Empire State, chiêm ngưỡng nơi con King
Kong đã đánh rơi máy bay. Mà việc Giang Phỉ thích nhất là, ngồi ngẩn
người trên băng ghế ở vườn hoa trung tâm, cho chim bồ câu ăn.

Giang Vũ Thần mặc áo khoác Cashmere màu đen mua cà phê đi tới,

dáng anh cao lớn, đôi chân thon dài, ngũ quan không kém gì người phương
Tây, dẫn tới cái nhìn của vô số du khách. Anh đến trước mặt Giang Phỉ, đưa
cô cốc cà phê nóng rồi ngồi xuống cạnh cô.

Giang Phỉ mỉm cười với anh, anh nhíu mày: "Còn xấu xí hơn cả khóc,

trước mặt anh cũng đừng có giả vờ." Nụ cười của Giang Phỉ vốn là gượng
ép, bị anh nói thế càng cứng đờ trên mặt. Giang Vũ Thần thở dài, nhìn lũ
chim bồ câu trắng trên thảm cỏ.

Giang Phỉ nhấp một ngụm cà phê đen, đắng đến nỗi phải nhíu mày, hỏi:

"Rốt cuộc anh đi công tác hay là đi nghỉ phép với em thế?" Thật ra trước
khi lên máy bay cô đã hiểu, nếu thật là đi công tác, sao lại chỉ có hai người
họ, ngay cả trợ lý Phương cũng không dẫn theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.