KHÔNG THỂ KHÔNG LÀ EM! - Trang 223

Giang Đại Đạo và Giang Vũ Thần đều giật mình nhìn cô, người trước

thì phấn chấn vỗ đùi: "Tốt! Chờ qua tết Âm lịch, gặp một lần cũng không
cần quá gấp, nếu phù hợp thì ở chung với nhau thử."

Giang Vũ Thần không nói một lời nhìn cô, một lát sau mới nói: "Chỉ cần

em thật sự vui vẻ là được rồi."

Giang Phỉ đóng cửa phòng, tựa vào cánh cửa, nhắm mắt lại thở dài. Cô

sẽ vui sao? Đối phương không phải là Quý Vân Khai, làm sao cô có thể thật
sự vui vẻ?

Nhoáng một cái, không ngờ hai tháng đã trôi qua, sau cơn đau lúc đầu,

cô những tưởng mình sẽ dần thích ứng, giống như bốn năm trước. Nhưng
không ngờ, cơn đau lần này mặc dù không mạnh mẽ lại cứ từ từ, cứ như
khe xương nứt ra từng chút một, ngược lại không bằng dứt khoát bẻ gãy nó
đi.

Không ai nhắc đến cái tên Quý Vân Khai trước mặt cô, bố thì không biết

chuyện, anh thì cố ý tránh né, Đào Nhiên và Diêu Diệp đang gắn bó keo
sơn, cô không tiện quấy rầy họ.

Cũng chỉ có những đêm khuya thanh vắng, cô sẽ nhớ đến quãng thời

gian ngọt ngào hạnh phúc ấy, nhớ đến những thương tổn cả hai gây ra cho
nhau, rồi sau đó đau thấu tim gan.

Tiếng pháo bên ngoài vẫn còn tiếp tục, Giang Phỉ khó ngủ cả đêm.

Đồng thời người khó ngủ như trước còn có Quý Vân Khai.

Bữa cơm tất nhiên vẫn theo lệ là Đường gia cộng thêm Quý gia đến Cố

gia ăn, ông Cố còn nhắc đến hôn sự của đứa con út và hai đứa cháu ngoại.
Cố Tân mẹ Đường Cạnh Nghiêu và em gái song sinh Cố Hoa có tính cách
hoàn toàn khác nhau, hết sức điềm đạm hòa nhã, cười cười: "Cứ tùy duyên
thôi bố, gặp người không hợp thì không cưỡng cầu được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.