Từ Kính Dư không chút để ý hai mảnh vải kia: "Loại này em mặc
trong phòng cho anh xem là được rồi."
Ứng Hoan chớp mắt: "Chính là em thích cái này."
Từ Kính Dư liếm khóe miệng, nhàn nhạt mà nói: "Lục Trác Phong là
quân nhân, người ta rất đứng đắn, em mặc thành như vậy ở trước mặt quân
nhân Trung Quốc, ảnh hưởng không tốt lắm, hơn nữa vợ cậu ấy rất bảo thủ.
An Tình rửng mỡ, nhưng mà Hạ Trình quản rất nghiêm, cũng sẽ không mặc
loại này, em xác định muốn mặc cái này? Rất có thể chỉ có mình em mặc ít
như vậy."
Ứng Hoan: "......"
Sắc mặt cô ửng đỏ, đem Bikini nhét trở lại ngăn tủ.
Từ Kính Dư chống má, cười một chút.
Lúc ra, Ứng Hoan cầm lấy một quyển tạp chí, "Em đọc trên xe."
Lên xe sau, Ứng Hoan nghĩ nghĩ, hỏi: "Anh có thể nói cho em một
chút về bọn họ không, như là tuổi tác và nghề nghiệp."
Từ Kính Dư lái xe, mắt nhìn thẳng, tiếng nói trầm thấp lười biếng:
"Lục Trác Phong là bộ đội đặc chủng, cũng đã nói với em, vợ cậu ấy là biên
kịch Minh Chúc, có lẽ em cũng biết hoặc đã xem qua phim của cô ấy. An
Tình 23 tuổi, ở đoàn văn công, Hạ Trình 28 tuổi, nhân viên khoa học kỹ
thuật. Chu Bách Hạo và Tần Tô cũng sẽ đi, em quen bọn họ, không cần
khẩn trương, chỉ là mọi người ra ngoài chơi cùng nhau thôi."
"Minh Chúc, biên kịch mỹ nhân thích mặc sườn xám! Cô ấy là biên
kịch bộ phim [chống khủng bố ] lúc ấy quay phim còn đã xảy ra chuyện, ấn
tượng rất sâu." Ứng Hoan thật sự không nghĩ tới vợ của Lục Trác Phong là