KHÔNG THỊT KHÔNG VUI - Trang 124

Vì vậy, tôi vội vàng buông tay, đem váy lại để để để để để để để.

Nữa ngẩng đầu, phát hiện trong đại sảnh tất cả mọi người dùng ánh mắt

quái dị nhìn tôi.

Tại loại thời khắc này, tôi cảm thấy được mình có phần nhất định phải

nói chút gì để giải thích hành động khác thường của mình.

Vì vậy, tôi lên tiếng: "Thật ngại quá, nhắc tới một nửa mới nhớ tới, sáng

nay đi ra ngoài quá vội vàng, quên mặc quần lót rồi." (Bonei: Amen! Còn
cái lý do nào kinh dị hơn nữa không hả chị à)

Mọi người ngã xuống đất, không dậy nổi.

Chỉ còn mình tôi đứng, mà ngạo nghễ.

Mà Lý Bồi Cổ, im lặng, im lặng.

"Anh Lý, anh tìm được ở đâu một người thú vị như vậy thế?"

Giọng nói của đàn ông truyền đến từ phía sau lưng, tinh tế nhẹ nhàng,

giống như là sợi tơ, làm cho mọi người bên dưới bừng tỉnh, sẽ làm cho
người nghe thả lỏng, nhưng nghe cẩn thận, rồi lại sẽ phát hiện, sơi tơ yếu ớt
mềm mai kia đang ở nơi cần cổ mình, chỉ cần hắn hơi chút lôi kéo, trước
mặt bạn, chính là hít thở không thông.

Tôi xoay người đầu tiên, nhìn thấy hắn.

Gương mặt dài gày nhỏ, sống mũi thẳng cao, cặp mắt dài hẹp hơi nhếch

lên.

Người này nhìn cũng được, cười một tiếng, mắt xếch tựa như híp thành

một đường ngang.

Hắn luôn luôn cười, giống như ánh mắt là vẫn luôn không có mở ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.