“Cậu không cần tự trách, đây là cách sinh tồn của khu giải trí 3D, cậu
không giết người, người khác sẽ giết cậu.”
Cách sinh tồn.......Mặc Gia Kỳ thê lương cười, hồi lâu không nói gì,
trong lòng Hoàng Phủ Thần có chút không nỡ, anh suy nghĩ chút, vẫn là thở
dài một hơi, lại sờ nhẫn trên tay: “Linh hồn của y ngay trong chiếc nhẫn này
của tôi, nếu cậu muốn gặp y, tôi có thể thả y ra.” Nói rồi, anh lại mỉm cười,
nhàn nhạt nói: “Tôi vừa vặn thiếu một trợ lý, cậu làm nhé?”
Mặc Gia Kỳ ngơ ngác cười vài tiếng, con mắt vẫn nhìn thi thể Mạnh
Giai Vỹ, cười lạnh hồi lâu, cuối cùng quẳng ra một vấn đề cực kỳ sắc bén:
“Giám đốc Hoàng Phủ, anh khi ấy đã giết ai?”
Nghe thấy vấn đề này, Hoàng Phủ Thần ngừng thở, sắc mặt cực kỳ khổ
sở, anh hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi, trước khi ẩn vào vách tường, anh
đột ngột ngừng lại, hơi quay đầu nhìn về phía Mặc Gia Kỳ còn đang cười
lạnh nhìn anh, cong môi bi ai cười, hốc mắt đã đỏ, song nhãn không gợn
chút sóng nhưng lại phiếm hơi nước, trong thần sắc đầy thê lương: “Con gái
tôi.”