KHUNG TRỜI QUYẾN RŨ - Trang 115

Hôm nay cô học lái dở hơn bao giờ hết. Cô gần như hờn giận, Bud

Hunson đã tỏ ra kiên nhẫn trước những lỗi lầm của cô giống như một người
mới học lái. Trong lòng Marty cảm thấy buồn nôn và đờ đẫn. Xuống mặt
đất cô nhìn người huấn luyện viên và nói

- Tôi xin lỗi

- Ai cũng vậy có ngày thế này có ngày thế khác

Chân cô nặng như chì khi đi vào nhà để máy bay. Cô thấy Chicago đứng

cạnh một chiếc xe Jeep đậu gần nhà nhưng cúi đầu xuống vì không muốn tỏ
ra là đã thấy cô bạn cùng phòng. Sự đau đớn còn mới quá. Cô không muốn
đối diện với cô nào cả để họ nói về Mary Lynn. Quá đau khổ

- Ê Marty

Chậm quá rồi Chicago đã thấy cô. Marty định làm ngơ nhưng cô miễn

cưỡng quay về phía cô ta. Cổ họng càng nghẹn ngào vì cô đoán có lẽ họ đã
tìm thấy xác của Mary, cô gái nhỏ bé như búp bê bần rập hết

- Marty, một giọng nói quen gọi tên cô. Đồng thời Marty thấy một cô gái

nhỏ con mặc đồ bay rộng thùng thình vẫy tay với cô, chiếc dù nhăn nhúm
để ở phía sau xe Jeep và Chicago toét miệng ra cười

Đó là Mary Lynn vẫn còn sống dù có bị trầy sước vì bị kéo lê dưới đất

Vừa cười vừa khóc. Marty chạy ào đến. Khi đã ôm chầm lấy nhau vừa

hôn xong Mary giải thích cô và người huấn luyện viên đã nhảy dù ra khỏi
máy bay đang cháy trước khi nó đâm xuống đất. Vì thân hình nhẹ nên gió
đẩy đi xa hơn cách xa người huấn luyện viên, ông ấy bị gãy một chân. Lạnh
run cả đêm, mary đã ra đi lúc trời sáng khi gặp một người chăn bò

- Khi anh ta kéo tôi lên mông con ngựa và nó bắt đầu chạy đi, tôi tưởng

tôi đã hết số đến nơi rồi, Mary Lynn cười lớn nhưng nụ cười tắt đi khi cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.