KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 982

Rõ ràng biết người ta tính tình bình đạm, da mặt lại mỏng, vậy mà còn đi

trêu ghẹo làm chi không biết… Phương Quân Càn trong khoảnh khắc thấy
mình lúc này chính là một lão già muốn đi thắt cổ - Chán sống rồi.

Nhe răng cười cầu tài, Tiểu hầu gia cẩn thận đánh trống lảng: “Không

biết Khuynh Vũ vừa rồi muốn nói gì với Bổn hầu nhỉ?”

Vô Song công tử hít vài hơi sâu, trước tiên mang ý nghĩ thôi thúc muốn

giết người diệt khẩu kềm chế, kềm chế xuống.

Xong rồi mới lạnh lẽo mở miệng: “Tiếu mỗ muốn xin Tiểu hầu gia, sau

khi công hạ Hoàng thành tha cho Gia Duệ đế một mạng, chẳng hay Tiểu
hầu gia…”

Phương tiểu hầu gia, không ngờ lại đồng ý rất sảng khoái: “Có thể!”

Trong đôi mắt trong sáng minh triết của Tiếu Khuynh Vũ thoáng chút

dao động: “Thật không?”

“Nhất ngôn cửu đỉnh!” – Lão muốn chết một cách dễ dàng sao, Bổn hầu

dễ dầu gì đáp ứng chứ!

Rất may là Vô Song công tử không nghe được tiếng lòng của hắn, nếu

không không biết sẽ suy nghĩ như thế nào đây.

Cùng lúc ấy, trong soái trướng.

Lý Sinh Hổ sững sờ nhìn bức họa bị lộ ra một góc trên bàn chủ soái.

Trong tranh họa một nam tử thân hình cao lớn, mày kiếm tinh kỳ, mắt sáng
tựa sao, tóc đen như mực, một thân hồng y rực rỡ bao phủ dáng người cao
ngất cương mãnh kiêu hùng. Đôi mày kiếm thanh tú sắc bén khẽ nhíu lại,
hệt như đôi cánh uy mãnh giương rộng, tựa hồ sẵn sàng xé gió lao về phía
trước!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.