Cuối cùng, vào lúc thế nhân cho rằng tuyệt thế hảo kiếm hiện thế là một
trò cười, lại không biết Xích Huyết Kiếm và Lưu Huỳnh Kiếm chân chính
đã sớm bị Ngụy Quang Hàn và Vân Khuynh chiếm được.
...
Nhìn sắc trời, Tần Vô Hạ tựa trên vách núi nói: “Long Liễm, ngươi
mang Khuynh Khuynh trở lại trước, sau khi hoàn thành chuyện Phong tổ
bên kia ta sẽ trở lại.”
Nói xong hắn lại nhìn Hiên Viên Bất Kinh và Vân Hoán.
Vân Hoán lập tức mở miệng: “Ta là nhị ca của tiểu Khuynh, ta sẽ cùng
Long cô nương đưa tiểu Khuynh trở về.”
Lời Vân Hoán nói khiến Tần Vô Hạ căng thẳng.
Theo như hắn biết người Vân gia đối xử với Vân Khuynh không phải
quá tốt, hơn nữa ấn tượng lần trước Vân Thù cho hắn tương đương tệ hại,
cho nên hắn rất ghét người Vân gia trừ Vân Khuynh...
Lúc Tần Vô Hạ còn đang suy nghĩ, Hiên Viên Bất Kinh cũng đã mở
miệng: “Ta cũng đi cùng.”
Vì vậy trong nháy mắt mấy người tản ra, chỉ còn Tần Vô Hạ một người ở
lại tại chỗ.
Thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng mọi người, Tần Vô Hạ
mới xoa vai ngửa mặt rên rỉ một tiếng.
Hắn chống lên vách núi, thẳng đứng dậy, nơi vách núi hắn dựa vào, từ
lâu đã là một mảnh đỏ sẫm.
Tay hắn sờ đến phía sau, cũng là một mảnh ướt đẫm và đỏ tươi.