Ngụy Quang Hàn nhìn nhiều đã quen, thế nhưng ở trên giường lớn như
bạch ngọc thấy nhiều máu như vậy, lại càng hoảng sợ.
Bàn tay hắn ôm Đại Bảo không ngừng siết chặt, hắn trừng mắt hắc bào tế
tự Ám Dạ: “Ám Dạ, ngươi đang làm cái quỷ gì??? Tự sát??? Tự tử???”
Ám Dạ gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Quang Hàn, vì câu hỏi
của hắn mà giật mình, sau đó, thở dài một tiếng: “Ngươi quả nhiên là
biết...”
Ngụy Quang Hàn hừ lạnh:
“Biết cái gì, biết ngươi cam tâm tình nguyện cùng ta đáp ứng giúp hắn
sống lại là bởi vì thương hắn???
Hay là biết ngươi là tiểu nhi tử của tiền nhậm cảnh chủ Lưu Duyến ảo
cảnh, vì hắn mà phủ thêm hắc bào, làm hắc bào tế tự???
Chỉ bởi vì một câu nói đùa của hắn nói dung mạo của ngươi thiên hạ ít
có, nếu người khác thấy hắn sẽ đố kị, cho nên ngươi mới đem chính mình
vĩnh viễn giấu trong y bào màu đen, không muốn lộ ra nửa thốn da thịt???”
Hắc bào tế tự Ám Dạ thở hốc vì kinh ngạc.
“Ngươi... Sao ngươi biết???”
Ngụy Quang Hàn ôm Đại Bảo đến gần hắn: “Ngươi hiện tại đang làm cái
gì??? Ngươi nếu không cầm máu, liền thực sự sẽ chết.”
“Ngụy Quang Hàn.”
Hắc bào tế tự cấp tốc trấn định lại, trên khuôn mặt giấu trong y bào màu
đen dường như mang theo dáng cười: “Ta muốn chính là tử vong.”