KHUYNH TẪN TRIỀN MIÊN - Trang 2162

Củi đốt trên mặt đất đã bị thiêu đốt gần hết, gió lạnh thổi vào, khiến Tần

Kính Quân không tự chủ được rùng mình một cái.

Y nhìn bên ngoài, vươn tay đem áo khoác đã khô một nửa choàng ở trên

người một lần nữa mặc vào.

Y đứng lên, chậm rãi đi đến chỗ cửa miếu, nhìn mưa vẫn chưa tạnh, nặng

nề thở dài, lại lui trở về.

Xem ra ngày hôm nay, vận may của y thật là dùng hết rồi.

Không biết Lục Thính Lan vào loại thời tiết này không tìm được y, sẽ sốt

ruột biết bao.

Vốn có chỉ là tùy tiện đi ra ngoài, không nghĩ tới, lại xảy ra chuyện ngoài

ý muốn như thế.

Một lần nữa lui về, y lại tới góc tường ôm chút củi đốt, một lần nữa ném

vào đống lửa, ngọn lửa gần như sắp tắt lại lần nữa bốc cháy.

Trên khuôn mặt Tần Kính Quân lộ ra mỉm cười, nam tử hơi thở lạnh lẽo

kia lại bỗng nhiên mở mắt lạnh lùng nhìn Tần Kính Quân: “Đồ của ta, chưa
bao giờ cho phép người khác động vào.”

Thanh âm của hắn rất lạnh rất lạnh, giống như là mang theo hoa tuyết,

vừa lạnh vừa nhọn, ở bên trong ẩn chứa vô tình và bá đạo, càng khiến Tần
Kính Quân không hiểu tim đập nhanh một chút.

Tần Kính Quân dĩ nhiên có chút vô thố, nâng tay sờ sờ cái mũi trắng

noãn: “Xin lỗi... Ta chỉ là thấy lửa sắp tắt... Sợ một hồi chúng ta sẽ lạnh...”

Một người xa lạ mà thôi, y lại dễ dàng tự xưng chúng ta.

“Hanh...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.