Y dĩ nhiên có chút sợ, nghĩ cái cổ phát lạnh.
“Được rồi, Vô Song.”
“Ân.”
Nam nhân thoả mãn gật đầu, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện nhất mạt
mỉm cười:
“Nương tử muốn nói gì?”
Nương tử...
Mặt Vân Khuynh đen lại, trên trán xuất hiện hai đường hắc tuyến.
“Ta không phải nương tử của ngươi.”
Vừa mới dứt lời, Vân Khuynh liền nghĩ ôn độ bên trong hỉ phòng, trong
nháy mắt giảm xuống không chỉ mười độ.
Ngay lúc Vân Khuynh cho rằng nam nhân sẽ tức giận, nam nhân lại nhíu
mày nói:
“Nga??? Nói như thế nào???”
Vân Khuynh lặng lẽ rời khỏi nam nhân ôm ấp một ít, đây có thể là bởi vì
y nói rõ y không phải nương tử của nam nhân, nam nhân cũng không ngăn
cản.
“Ta là Vân gia tứ tiểu thư... Phi phi, là tứ thiếu gia!!!
Có hôn ước với ngươi, là tam tỷ Vân Thù của ta, bọn họ không muốn gả
bảo bối nữ nhi cho ngươi. Mượn ta là nữ... Nhi tử không được sủng đến
vàng thau lẫn lộn.”
“Ngươi là một nam nhân???”