KHUYNH TẪN TRIỀN MIÊN - Trang 472

Con mắt đối phương giấu trong áo tím híp lại:

“Tốt.”

Tần Vô Song dĩ nhiên dùng loại phương pháp này buộc hắn nói ra thân

phận, quyết đấu giữa người dùng kiếm, tự báo tính danh và vũ khí, là một
loại nghi thức, là thứ mà bất luận kẻ nào dùng kiếm đều phải tuân thủ.

Chỉ là, nói cho hắn thì sao???

Lẽ nào, Tần Vô Song này còn có thể tìm ra hắn là ai sao???

Nam nhân áo tím giơ lên ống tay áo, lộ ra thanh đoản kiếm sắc lạnh giấu

trong ống tay áo:

“Ngụy Quang Hàn, mang theo binh khí đoạn nhận Tình Sinh.”

Nói, phóng đi về phía trước.

Vân Khuynh đứng ở trên cây dưới chân lảo đảo một cái, suýt nữa rớt

xuống phía dưới...

“Quang???”

Y lẩm bẩm, khuôn mặt tuyệt mỹ trắng bệch một mảnh.

Vô số hình ảnh thổi qua trong đầu y.

Một tiếng thở nhẹ kia của y, bị nam nhân ở dưới tàng cây chuyên tâm

giằng co với Tần Vô Song nghe được, nam nhân kia cả người chấn động,
ngẩng đầu hướng lên trên cây nhìn lại.

Đó là một thiếu niên xa lạ mà tuyệt mỹ.

Nhưng đôi mắt kia lóe ra thống khổ cùng trốn tránh, rõ ràng mà quen

thuộc như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.