Hiên Viên Bất Kinh lúc này nghĩ khuôn mặt của nam hoa khôi thật sự là
đáng hận đến cực điểm, hắn lắc lắc ống tay áo, lôi kéo Sở Tiếu Ca rời đi.
Khóe miệng của Lạc câu lên nụ cười tràn đầy ẩn ý, hắn tâm tình rất tốt
sửa sang lại quần áo, đi theo phía sau Hiên Viên Bất Kinh và Sở Tiếu Ca,
chuẩn bị chờ đợi Dạ Lạc Huyền đến tìm bọn họ.
Phương bắc, Giang thành ‘Hồi Xuân đường’, Vân Khuynh từ ngày tĩnh
toạ nguyên một đêm kia, ngày thứ hai tỉnh lại không hiện một chút uể oải, y
liền nhiều ngày liên tục tĩnh toạ.
Đối với phương bắc hàn lãnh cũng thích ứng hơn một chút, cũng dần dần
có thể cảm thụ dòng nhiệt lưu ở giữa gân mạch, tuy rằng nội lực này rất
nhỏ, nhưng đối với y mà nói đây đã là tiến bộ kha khá.
Cuộc sống hiện tại của y, chính là ngày đêm đảo lộn, bình thường tĩnh
tọa một đêm, sáng sớm đến chỗ Hiên Viên Trần Vũ và thị vệ Lam Hiên một
chút, dùng xong bữa trưa liền ngủ, lần ngủ này, thường thường có thể ngủ
nguyên buổi chiều, mãi cho đến lúc dùng bữa tối.
Bọn họ bên này, tất cả mọi người đều trải qua những ngày tương đối bình
thản.
Tần phủ bên kia, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong lại
không thể nhịn thêm.
“Nhị ca.”
Sắc mặt tương đối ôn nhuận như trước, thế nhưng đáy mắt của Hiên Viên
Lâm Phong lại âm độc không gì sánh được nhìn Hiên Viên Khê Phong, mở
miệng nói.
Hiên Viên Khê Phong nôn nóng bất an, rõ ràng hơn nhiều Hiên Viên
Lâm Phong: