" Vu hoàng hậu mang thai. Một tháng lẻ bảy ngày. Thần nhớ lúc đi có
dặn hoàng thượng chín chín tám mốt ngày ngưng chuyện phòng the đâu."
Lạc Y làm ra vẻ mặt trầm trọng. Trừng mắt nhìn Nam Cung Tuyệt.
Nam Cung Tuyệt ban đầu nghe đến Nhược nhi của hắn mang thai. Bản
thân còn chưa kịp vui mừng đã nghe Lạc Y nói ra vế tiếp theo. Trong lòng
run rẩy, mặt cũng nháy mắt trắng bệch.
Hắn ban đầu vốn nghĩ Lạc Y nói đùa, đã tra khảo qua rất nhiều tư liệu
mới dám tuỳ tiện đâu. Lẽ nào nàng lại nói thật? Vì vậy Nhược nhi mới ngất
đi sao?
" Quốc công... Tiểu tổ tông, ngươi có thể nghĩ cách cứu Nhược nhi sao?
Ta sai lần rồi. Ngươi nể mặt nhạc phụ phóng tay đi! A? Ta quên nói hoàng
thất và Âu Dương gia sắp tiến tới quan hệ thông gia đâu, ngươi liền vì
thông gia cứu Nhược nhi đi!"
Lạc Y nghe Nam Cung Tuyệt nói đến vậy liền mím môi cười. Chuyện
này cũng có chút liên quan đến đại ca Lạc Kiến của nàng. Nghe nói hắn vô
tình cứu đến tiểu muội muội yêu quý nhất của Nam Cung Tuyệt một mạng.
Hai bên thế nhưng nhất kiến chung tình. Ngặt nổi Nam Cung Tuyệt thương
muội muội ở giữa làm khó. Lần này vào hoàng cung nàng vốn muốn thay
đại ca chế tạo chút cơ hội. Thật không nghĩ cơ hội thế nhưng nhanh như
vậy đã tới.
Quân vô hí ngôn, Nam Cung Tuyệt muốn lật lọng? Không có cửa a!
" Tốt, vậy cứ cắt dược này cho nàng uống từ giờ đến ngày lâm bồn liền
ổn thoả!"
Lạc Y vung tay liền lấy ra một lượng lớn dược liệu giao cho Nam Cung
Tuyệt. Xem mặt hắn mừng như bắt được rơm cứu mạng từ cõi chết liền dẫn
đầu xoay người rời đi.