" Ai?"
Lạc Y quay đầu, ánh mắt nheo lại đụng vào bóng dáng tử y yêu dị trong
đêm. Màu tím nhàn nhạt vừa như hoà vào vừa như nổi bật giữa màn đêm.
Thật là con người công chính liêm minh nha. Đi làm chuyện xấu cũng
không thèm thay đồ nữa.
Nhận ra người đến là Lãnh Hàn Thần, khoé môi Lạc Y nhếch lên mang
theo chút bất mãn , nhưng cũng không nói gì đến hắn. Dù sao hắn cũng
không có ý xấu với nàng nha.
Nghe Lạc Y nói ra hai chữ thuốc sổ bằng điệu bộ đáng yêu như vậy,
Lãnh Hàn Thần không chút nào giật mình mà còn cười nhẹ, giống như thấu
hiểu, lại giống như dung túng, sủng nịnh. Hắn luôn đứng sau lưng nàng,
ủng hộ nàng làm điều xấu, thu thập tàn cuộc cho nàng nha.
Lãnh Hàn Thần tiến lên phía trước, gió thổi vạt áo phiêu phiêu giật giật.
Nhìn thật sự rất mĩ cảm. Vừa thoát tục như tiên nhân, lại vừa yêu dị như ma
quỷ. Đâu mới là con người của hắn đây.
Tay áo Lãnh Hàn Thần vung lên, nắp giếng đã được Lạc Y đóng kĩ lại
bay lên, một gói thuốc lại được trút vào, rồi nắp giếng lại đóng lại như cũ.
Khoé môi Lạc Y không khỏi giần giật, tu vi thật cao a! Nếu ngày nào
nàng đứng ở vị trí của hắn, khi đi làm chuyện xấu không cần lộ diện mà chỉ
cần vung tay để giải quyết thì thật tốt.
" Ngươi đem thứ tốt gì bỏ vào?"
Lạc Y biết cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, hắn sẽ không rảnh đến mức đi
hạ thuốc giải độc nàng hạ. Hắn chắc chắn là thân càng thêm thân, thuận
tiện bỏ thêm vài thứ không bình thường nha!