Thật ra, Lăng Ngạo đối với chuyện này còn có một chút kinh ngạc. Hắn
cũng theo bản năng sờ sờ bả vai mình, lại nhìn ấn kí trên bả vai Lăng Bá
Hàn. Hắn là không nghĩ đến người trước mắt lại là nhi tử ruột của gia gia.
Bất quá, mặc dù người trước mắt có là nhi tử ruột của gia gia đi chăng
nữa, thì hắn với người này vẫn là có tương đối bài xích.
Gia gia có thể không để ý, nhưng hắn lại không thể không lưu tâm. Chỉ
cần nghĩ đến những chuyện gia gia từng trải qua, sơ sảy một chút liền mất
đi tính mạng. Hắn thật sự không thể ngay tức khắc tha thứ.
Lăng Bá Khiêm nhìn quanh căn phòng lần nữa rơi vào trầm mặc, không
khỏi vuốt vuốt trán sầu não. Vì lí gì hắn luôn phải là người ra trận a?
Lăng Bá Khiêm nâng tay che miệng, khẽ ho khan một tiếng. Cố gắng lôi
kéo sự chú ý của mọi người. Nhận thấy người trong phòng đều tập trung trở
lại, lúc này mới mở miệng nói.
" Chuyện năm đó, là sau khi đệ rời đi, gia gia không bao lâu cũng mất.
Người trước khi mất đã để lại di ngôn, truyền lại chức gia chủ cho phụ
thân. Năm đó, tiểu thúc thúc vẫn là một người không có biểu lộ ra năng lực
kinh người gì."
Lăng Bá Khiêm thoáng dừng lại một chút, quan sát nét mặt của mọi
người. Thấy ai cũng đều bình ổn, lưu tâm lắng nghe mới tiếp tục.
" Chính là trong lúc tang sự của gia gia, chúng ta mới biết sự thật về đứa
trẻ năm đó mất đi không hề lưu lại ấn kí trên bả vai. Điều đó chứng tỏ, đứa
bé kia cũng không phải con cái dòng chính trong tộc. Ngay lúc đó, phụ thân
đã bắt đầu cho người điều tra, qua một thời gian liền phát hiện một số động
tỉnh của tiểu thúc thúc trong việc năm đó. Vốn, ban đầu chỉ là nghi ngờ,
nhưng khi chúng ta đến hỏi, lại vô tình phát hiện tiểu thúc thúc chiêu binh,
bắt đầu muốn đảo chính lại chức gia chủ. Vì phát hiện sớm, nên động tĩnh
năm đó không lớn, phụ thân cũng quyết định dồn nén việc này lại. Đối với