1977)… hoàn cảnh của từng con người đều có chung những khó khăn, vài
người vừa viết thư nước mắt vừa chảy rơi trên trang giấy, những đôi mắt
ngấn lệ.
Nghĩ lại chính mình…
Gia đình đã vào Nam, không được nhập hộ khẩu, không có địa chỉ để
viết thư trực tiếp, nơi xứ lạ lấy địa chỉ một người khác để viết thư là chuyện
khó thực hiện.
Thời gian dài quá rồi… xuân sắc của người con gái được ví như mọi loài
hoa… nở - tàn, tin dữ từ chiến trường truyền về quê qua những cánh thư…
Đợi (95) hi sinh ở 428, Thu (29) hi sinh ở Kulen, Nhị (c14 -95) hi sinh ở
Kamtuot và nhiều anh em là thương binh, đã về đến nhà an dưỡng. Sự chờ
đợi nhau là ảo tưởng, sức ép của gia đình, bạn bè…và cơ bản hơn là có còn
để về không? Ngày trở về có còn nguyên vẹn hay không? Câu hỏi vẫn chưa
có lời đáp một cách chính xác.
Những cánh thư ít dần, ít dần theo năm tháng… Đến một ngày, nhận
được tin không vui “khôn ba năm, dại một giờ.” Lời thề non hẹn biển của
ngày xưa, đâu là gì so với nghịch cảnh của chiến tranh. Giao ước thì thầm
trong bóng đêm ngày xưa ta trao cho nhau, đã không thể biến thành giao
ước giữa cuộc đời, nơi thanh thiên bạch nhật.
Thôi cố quên và nuốt nó vào lòng. Hãy tha thứ cho nhau vì những điều
không ai muốn.
Vị tha cho nhau… để ngày mai viên đạn anh bắn đi… sẽ vì hạnh phúc
của mọi người… trong đó có cả hạnh phúc mà mình vừa vuột khỏi tầm tay.