kì những đêm không ngủ, với chế độ ngủ bù… trong thấp thỏm, lơ là là nó
cắt cổ…
Thấy anh em như vậy, Thủ trưởng Cường Tham mưu Sư đoàn mặt tối
sầm lại (tôi không hiểu vì sao) ông hỏi bộ phận hậu cần về khả năng của Sư
đoàn... Ông điện ngay cho Chính ủy Lung (vì Tư lệnh F đi họp ở Pleiku),
và đưa ra quyết định tại chỗ là cấp đủ quân áo, giày, nilon đi mưa cho toàn
bộ chốt 29 ngay lập tức... anh em ai cũng phấn khởi ra mặt… nhưng đi bên
ông, tôi hiểu ông còn một cái gì đó rất áy náy…
Và đây là cái điều thằng lính chốt thích nhất, thích hơn mọi cái trên
đời… thuốc lào. Anh em nào có qua cảnh này mới thấy, còn không thì bảo
là nói dóc cũng đúng, đang “đói” chứ không phải là thiếu thuốc, mà có ai
đó chỉ cho một điếu thuốc lào chính hãng “Hải Phòng,” trong gói nhỏ bằng
giấy rơm 50 gam, ngồi ung dung trên mỏm đá, xoe tròn vành vạnh nhúm
thuốc… nhét vào nỏ… châm lửa… và kéo cho tụt… quần… luôn... đừng
nhả khói vội… hãy từ từ… nuốt vào… thưởng thức... ngẩng mặt nhìn trời
thả ra từ… từ… làn khói trắng đưa anh vào chốn thần tiên... tuyệt cú mèo.
Tôi thấy thủ trưởng lấy trong túi mìn Claymore ra chỉ trên dưới mười gói,
mà chia cho hơn trăm người thì cũng chẳng thấm vào đâu, nhưng lính nhà
ta khoái phải biết, (thuốc này Thủ trưởng “chôm” ở đâu chứ bộ đội ai mà
cấp thuốc lào.) Ông nhanh chóng đến hầm của BCH, đi kiểm tra cách
phòng ngự, nắm sơ đồ chốt… về hầm BCH, thủ trưởng tổ chúc cuộc họp
quán triệt một số nhiệm vụ, cũng như đánh giá tình hình phòng thủ, đưa ra
những ý kiến… tôi ngồi một mình buồn quá… dựa lưng vào cây bằng lăng
trước hầm BCH Tiểu đoàn, lấy thư Đắc Đoa ra đọc… “… Anh ra đi… em
nhìn thấy anh vẫy tay chào, em đã mất đi một cái gì đó thiêng liêng lắm,
muốn chạy theo để nắm lấy bàn tay anh, em chưa kịp nhận ra hơi ấm của
nó, để nhìn lại gương mặt anh, mang hơi thở của cuộc sống, để áp vào lồng
ngực anh…