đánh nhau của Dạ cách mình càng xa. Rốt cuộc khi nàng tìm được hắn, Dạ
đang dẫn con cự thú kia đi tới hướng xa, dọc đường là vết máu rơi bị tuyết
trắng che giấu từng chút từng chút.
"Dạ! Ngươi cái tên ngốc này!" Lỗ Đạt Mã oán trách Dạ, Dạ ngốc nghếch
lại làm cho nàng muốn khóc. Dạ sợ nàng bị tổn thương, muốn dẫn cự thú
đi.
"Dạ, ngươi mau trở lại, ta nấu mỡ, ta đã có cách đối phó nó, ngươi mau
trở lại, tin tưởng ta!" Lỗ Đạt Mã vừa kêu, vừa tiện tay ném đồ tới cự thú,
nàng muốn chọc giận nó, khiến cho nó dời mục tiêu, đi cùng với nàng.
Lúc này, trên người cự thú cũng bị Dạ cào ra vô số đường vết thương
nông nông sâu sâu, con mắt nó đỏ tươi chỉ nhìn đúng Dạ đang bị thương
nặng, nhìn chòng chọc vào, muốn xé nát hắn.
Làm sao mới có thể kéo thù hận đến trên người mình?
Lỗ Đạt Mã nhìn một chút cây đuốc mình đang siết trong tay, nhắm mắt
lại, liều mạng thôi! Nàng giơ cây đuốc chạy tới phương hướng của cự thú.
Cự thú rõ ràng cảm thấy Lỗ Đạt Mã tồn tại, đột nhiên nó mãnh liệt xoay
người, buông tha việc đuổi theo Dạ, liền muốn nhào tới Lỗ Đạt Mã.
Dĩ nhiên Dạ không thể nào trơ mắt nhìn thấy Lỗ Đạt Mã bị thương tổn,
hắn lộn nhào xoay người lại rít lên một tiếng "Ô oa", cũng nhảy lên phần
lưng của cự thú, vươn ra móng vuốt bén nhọn từ bên trong của tứ chi, túm
chặt vào trong da thịt cự thú. Miệng mở to hung hăng cắn xuống cổ cự thú.
Cự thú kêu rên, thân thể lung lay mấy cái muốn ném Dạ xuống, không
được như mong muốn, nó chợt ngã người về phía sau, muốn đè Dạ ở phía
dưới.
Dạ linh hoạt nhảy xuống.