Nguồn nước cách huyệt động bọn họ ở cũng không xa, Lỗ Đạt Mã đi tới
rồi đi về ước chừng hơn nửa canh giờ là có thể được. Đó là một chỗ trũng
vũng nước đọng không lớn, rõ ràng không phải nước ngầm, chính là nước
tuyết hòa tan sau đó đọng lại ở trong chỗ trũng mà hình thành, đợi đến lúc
trời nóng nực hơn có lẽ cũng sẽ bị bốc hơi mất.
Chỉ là chất nước rất tốt, rốt cuộc Lỗ Đạt Mã biết tại sao người của thời
cổ đại sẽ lấy tuyết mùa đông và sương buổi sáng tồn vào trong lọ, vùi sâu
vào dưới gốc cây mai, để lại chờ năm sau pha trà uống rồi. Vì không có ô
nhiễm đó, so với nàng ở hiện đại uống nước suối còn tốt hơn, đây mới chân
chính gọi là nước không nguồn nè.
Mỗi ngày Lỗ Đạt Mã đều muốn tới nơi này lấy nước, hai con sói con
cũng chơi quen cùng với nàng sẽ vừa đánh vừa nháo đi theo. Trên đường
trở về nếu là bắt được châu chấu, Lỗ Đạt Mã sẽ gặp dùng sợi dây da thú cột
chúng lại chơi đùa với hai tiểu tử. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Chỉ là,
châu chấu xui xẻo không bao lâu cũng sẽ bị hai con sói con không biết
nặng nhẹ biến thành mấy khúc. Sau đó lại nắm giữ phương pháp, biết
khống chế lực độ, một con châu chấu có thể chơi cùng chúng nó một ngày,
dĩ nhiên, cuối cùng vẫn không trốn thoát số mạng bị ăn luôn.
Vết thương của Nhẫn hai ngày đầu còn có một chút hư thối nhẹ, rỉ ra
chút nước vàng, Lỗ Đạt Mã lại giúp nó lấy thịt thối một lần nữa. Dĩ nhiên,
nàng dùng tới củ "gừng" có tác dụng tê dại thần kinh kia, Nhẫn cũng không
có bị đau đớn như vậy nữa. Lỗ Đạt Mã đặt tên cho nó là "gừng gây tê". Đến
ngày thứ tư, miệng vết thương của Nhẫn đã có dấu hiệu khép lại. Có
chuyển biến tốt hơn, điều này làm cho trong lòng Lỗ Đạt Mã nhẹ nhõm
không ít.
Mấy ngày nay Nhẫn và mấy sói con rõ ràng mập lên rất nhiều, thời điểm
vừa nhìn thấy bọn họ, Lỗ Đạt Mã cũng có thể sờ được xương sườn trên
người sói con, Nhẫn cũng gầy trơ xương. Còn hiện giờ mấy đứa nhóc gần