Ở trong sự cố gắng không ngừng của mình, nàng cũng phát hiện hai loại
mùi vị cũng không tệ lắm, có thể coi làm thực vật rau cải. Thật ra thì cũng
không gọi là rau dưa được, chỉ là có chút giống như rau dại mà người hiện
đại thể nghiệm hương vị thôn dã mà thôi. Một loại giống như rau sam, cũng
không biết có phải cũng có công hiệu làm thuốc hay không; một loại khác
giống như cây ngải. Điều này làm cho Lỗ Đạt Mã thật vui mừng, đợi có
muối, dùng nước nóng chần sơ qua, khẳng định mùi vị sẽ ăn ngon. Chỉ mới
nghĩ thôi mà Lỗ Đạt Mã đã cảm thấy mình chảy nước miếng, ăn thịt quá
lâu, quả thật là làm cho miệng người ta thèm ăn món rau.
"Ở lại?"
Dạ ngẩng đầu nhìn mặt trời, đã gần chạng vạng, hắn bắt đầu chỉnh lý cỏ
cây ở chung quanh xuống, xếp thành một đống cỏ rỗng ruột, đây là lều trại
bọn họ dựng tạm.
Dạ còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên mở mắt ra thấy Lỗ Đạt Mã, chính là
đang ngủ ở bên trong vật như vậy, vì vậy hắn liền chặt chẽ ghi tạc trong
lòng. Hắn lại càng vô cùng nhớ mãi không quên một đôi mắt to trong sáng
linh lợi, lóe ánh sáng lấp lánh giống như sao trên trời.
Lỗ Đạt Mã đốt đống lửa lên, bởi vì đốt gần như đều là cỏ non tươi, lửa
nhóm lên rồi, chính nàng cũng bị sặc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Mà cái tên Dạ không có lương tâm đó lại còn ở một bên phì phò nở nụ
cười. Bị Lỗ Đạt Mã liếc mắt một cái, mới chạy tới học theo dáng vẻ của Lỗ
Đạt Mã đối với hắn mà xoa tóc của nàng.
Ban ngày thảo nguyên thì an tĩnh. Thời điểm vào ban đêm mới dần dần
náo nhiệt lên.
Lỗ Đạt Mã đã từng e ngại loại náo nhiệt này. Mà bây giờ, ban đêm lại tới
ngược lại làm nàng có chút hưng phấn. Ăn cơm tối xong, Lỗ Đạt Mã dập